Kiếm này tên là — Kiếp (3)
Chờ Cơ Tầm biến mất rồi, trên người Lục mới bắt đầu phát ra ánh sáng, trời đất lấy hắn làm trung tâm, bắt đầu hội tụ tất cả đồ vật.
Dường như tất cả những đồ vật đã bị phá hư trong thiên địa đều ngưng tụ lại trong tay hắn.
Lục Thủy hơi kinh ngạc, hắn cảm giác tất cả những đồ vật liên quan tới Kiếm Nhất đều đang bị Lục thu thập lại.
Hơn nữa, đã sớm chuẩn bị xong.
Quả nhiên, Lục căn bản không nguyện ý để Kiếm Nhất cứ thế biến mất.
Nhưng mà…
Thực lực của Lục không đủ.
Cuối cùng, tất cả hội tụ thành một dòng nước suối, Mê Vụ Chi Đô bị Lục mở ra.
Tất cả dũng mãnh lao về phía đầu nguồn Mê Vụ Chi Đô.
“Mê Vụ Chi Đô có chút đặc biệt, ẩn chứa tất cả mọi khả năng.” Lục giải thích đơn giản.
Lục muốn làm cho Kiếm Nhất sống lại ở trong Mê Vụ Chi Đô sao?
Cái này không biết là có được hay không, nhưng chung quy cũng là một hy vọng.
Lục Thủy không phát biểu ý kiến.
Cũng không có dự định đi tìm tòi hư thực.
Lát sau.
Lục Thủy và Lục cùng về tới phòng trúc.
Triều Tịch cũng ôm một đứa bé chạy ra:
“Nhìn này, là tiểu công chúa, màu tóc đặc biệt xinh đẹp.”
Lục Thủy nhìn sang, phát hiện mà một bé gái với một mái đầu sặc sỡ, trên người có quyền năng Chân Thần.
‘Quyền năng bị phá vỡ, một bộ phận đã bị ba vị kia cướp đi, quyền năng hạch tâm thì bị kế thừa ở đây sao?’ Lục Thủy suy nghĩ trong lòng.
Quyền năng duy nhất, không lợi hại bao nhiêu, nhưng là duy nhất thiên địa.
Là quyền năng có cùng đẳng cấp với Chân Thần Độc Nhất.
Chỉ là yếu hơn.
Chính vì như vậy nên quyền năng độc nhất mới càng dễ bị phá vỡ hơn.
Khiến bọn hắn tấn thăng càng dễ.
Lục Thủy nhìn bé gái, phát hiện nàng đã mở mắt ra.
Đang nhìn hắn.
Tiếp đó….
“Oa oa~”
Khóc rống lên.
Lục Thủy: “...”
Quả nhiên, vẫn là phải đánh một trận.
“Xem ra Tiểu Thất có chút không chào đón ngươi.” Lục mở miệng nói.
“Không có việc gì, ta cũng không chào đón nàng.” Lục Thủy mở miệng đáp.
Đừng tưởng rằng là Tiên tổ hắn thì hắn liền chào đón, chỉ cần không ai phát hiện, hắn vẫn sẽ đánh.
Dù sao cũng không ai biết đó là Tiên tổ.
Trong lúc Chân Thần Duy Nhất đang thút thít, Lục Thủy cũng cảm giác được.
Bản thân ại cần phải rời đi rồi.
Hắn nhìn về phía Lục.
Lục cũng phát hiện ra.
Lúc này, Lục đã mạnh hơn trước.
Đương nhiên có thể phát hiện ra được càng nhiều thứ hơn.
“Phải đi rồi?” Lục mở miệng hỏi.
“Ừm.” Lục Thủy gật đầu.
“Gâu gâu.” Cẩu Tử cũng sủa hai tiếng với Lục Thủy.
Lục Thủy không nói gì.
Đại khái cũng là câu lên đường bình an kia đi.
Xem ra cảm xúc của Cẩu Tử cũng không cao.
Bởi vì…
Không có ai dám hầm nó.
Nghĩ như vậy, Lục Thủy cảm nhận được bản thân bắt đầu rơi xuống Vực Sâu Vô Tận.
Mê Đô bên này kết thúc, lần tiếp theo cũng không biết là lúc nào.
Không có Kiếm Nhất, không biết Mê Đô sẽ xuất hiện như thế nào.
Hơn nữa, còn có người sẽ nhớ tên hắn là Long Nhi sao?
Cửu sống thêm đời thứ hai, nhưng cũng sắp chết.
Nàng chỉ có mấy chục năm tuổi thọ.
Lần này, một khi trải qua mấy chục năm xong, ngay cả một cơ hội khác cũng không còn.
Không bao lâu sau, Lục Thủy rơi vào sương mù trong thông đạo.
Nơi này không còn Cơ Tầm.
Cơ Tầm đã hoàn toàn biến mất, nàng cũng là tự mình biến mất.
Đã chờ đợi vô số năm, rốt cuộc cũng chờ được khung cảnh mình muốn nhìn.
Tâm nguyện của nàng đã được hoàn thành.
Về phần tương lai…
Bọn họ còn có tương lai sao?
Lục Thủy không biết, nhưng cho đến trước mắt, hắn chưa từng nhìn thấy tương lai của bọn họ.
Đương đại không có tương lai của bọn họ.
“Vòng xoáy đã bắt đầu nhỏ đi.”
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn vòng xoáy.
Hắn phát hiện, lúc này, vòng xoáy có biến hóa.
Một thời đại đã kết thúc, một thời đại mới đã mở ra, cho nên, vòng xoáy có biến hóa.
Thời đại của Chân Thần kết thúc, sau đó chính là thời đại của ba người Đế Tôn.
Thời đại này sẽ kéo dài rất lâu, so với thời đại mấy người Kiếm Nhất còn lâu hơn rất nhiều.
Sau những năm tháng vô tận, ba người Đế Tôn lại muốn mở ra thời đại mới, dùng thế lực của riêng mình thăng hoa tới cực hạn, nắm giữ quyền lực duy nhất giữa thiên địa.
Thay trời hành đạo.
Chỉ là thời đại không mở ra được.
Ba người không phân thắng bại.
Lục Thủy di chuyển bước chân, tiếp tục đi về phía trước, hắn muốn nhìn một chút xem Mê Đô tiếp theo sẽ xuất hiện ở chỗ nào.
Rất nhanh sau đó, hắn đã thấy vòng xoáy.
“Gần như vậy, hẳn là sẽ không cách quá xa.
Xem ra vào thời đại này, Mê Đô rất tích cực hoạt động.”
Lúc nhìn thấy vòng xoáy, Lục Thủy nhẹ nhàng thở ra.
Lần này sẽ còn có người triệu hoán hắn sao?
“Long Nhi, nhanh đi ra đi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong vòng xoáy.
Là giọng nói của Cửu.
Ngay cả chú ngữ cũng không có.
Lục Thủy lắc đầu thở dài.
Ầm ầm!
Hắn cảm nhận được lực hút, sau đó biến mất tại chỗ.
Đi vào trong vòng xoáy.
…
Trước phòng trúc, Cửu đối mặt với hương án Kiếm Đạo:
“Sao Long Nhi vẫn còn chưa đi ra nữa, không phải là không ra được đấy chứ
Cơ Tầm, hay là ngươi vung thêm hai lần đi?”
“Không cần, các ngươi ngàn dặm xa xôi gọi ta mang kiếm tới, chỉ vì triệu hoán Long Nhi thôi sao?” Cơ Tầm nhìn Cửu, nói.
Lúc này, bụng Cửu có hơi lộ ra.
Giống như đang mang thai một sinh mệnh vậy.
“Bát sắp sinh rồi, gọi Long Nhi tới xem một chút.” Cửu mở miệng nói.
“Lần này cần là con trai, còn muốn sinh nữa không?” Cơ Tầm tò mò hỏi.
“Không sinh, cái tên thứ ba không được.” Cửu trực tiếp từ chối.
Ầm ầm!
Lúc này, một tia chớp từ trên trời giáng xuống.
Vụt!
Lục Thủy xuất hiện trước phòng trúc.
Vẫn là nơi quen thuộc.
Có điều chỉ nhìn thấy Cơ Tầm và Cửu, cùng với Lục đang nấu ăn.
Cẩu Tử không thấy đâu.
Cũng không thấy Triều Tịch.
“Long Nhi, là ngươi sao?” Cửu lập tức hỏi.
Lục Thủy: “...”
Hắn đột nhiên có chút tò mò không biết những người này có từng triệu hoán Mê Đô khác tới hay không.
Sau đó cũng hỏi một câu như vậy.
Nếu như không phải, liệu mấy người này có xuất thủ đưa Mê Đô trở về hay không?
Nghĩ lại, cũng không thể đưa về được.
Sau đó, hắn nhìn thấy bụng của Cửu có chút không đúng.
“Con của ta, sắp sinh rồi.” Cửu rất kiêu ngạo nói.
Lục Thủy: “...”
Đây là Lục Bát sao?
Tiên tổ khai sáng Lục gia.
“Ngươi nhẹ nhàng một chút.” Cơ Tầm ở bên cạnh nhắc nhở.
Soạt!
Đột nhiên có âm thanh vang lên phía sau.
Lục Thủy quay đầu nhìn lại, phát hiện là Cẩu Tử hóa lớn, trên lưng cõng theo một cô bé tóc bảy màu.
Giống như cưỡi ngựa vậy.
Chân Thần Duy Nhất.
Thiên chân vô tà.
Có điều khi vừa nhìn thấy Lục Thủy, Chân Thần Duy Nhất giống như bị kinh hãi, mắt rưng rưng nhìn hắn.
Sau đó oa một tiếng, òa khóc bay vào trong ngực Cửu:
“Mẫu thân.”
Lục Thủy: “...”
Lục Thủy không hiểu, vì sao lần nào nhìn thấy hắn cũng khóc như vậy?
Dáng dấp hắn rất hung dữ sao?
Rất nhanh sau đó, hắn liền có đáp án.
Chân Thần Duy Nhất có thể nhìn thấy Mê Đô, cho nên thứ vốn không có nguồn gốc như Mê Đô giống như một cái khe nứt to lớn đen kịt.
Tự nhiên rất đáng sợ.
Giống như người bình thường khi nhìn thấy một cái hố lớn sâu không thấy đáy, rơi xuống sẽ vĩnh viễn biến mất.
Đại khái như vậy.
Có điều Lục Thủy vẫn đưa một ngón tay ra, búng lên trán Chân Thần Duy Nhất đang sợ sệt một cái.
Bốp!
Chân Thần Duy Nhất trực tiếp bị Lục Thủy bắn ra ngoài.
“Oa oa~ mẫu thân, cha.”
Cửu nhìn con gái của mình bay một đường, ngây cả người.
Tiếp đó, nàng phẫn nộ.
“Long Nhi, ngươi đừng có động, ta phải tháo ngươi thành tám khối.
Ngươi dám đánh con gái của ta.”
“...”
Lục Thủy cảm thấy cũng chỉ là búng một cái mà thôi.
Không chơi nổi.
“Ngươi đừng động, bây giờ đang là người bình thường, rất dễ động thai.”
Cơ Tầm trực tiếp ngăn cản Cửu.
Lúc này, Chân Thần Duy Nhất đã bị Lục ôm lấy.
Nàng trốn trong ngực Lục, không đi ra nữa.
“Hừ, nhân loại ngu xuẩn dám khinh nhờ Chân Thần, chờ đến khi Thất trưởng thành, ngươi liền xong đời.” Cửu hung tợn nhìn Lục Thủy, nói.
Lục Thủy: “...”
Chờ đến khi Thất trưởng thành, Lục Thủy cảm thấy mình đã vô địch.
“Nàng mấy tuổi rồi?” Lục Thủy tò mò hỏi.
Chân Thần Duy Nhất sau này thật ra cũng nhỏ như vậy.
Nói chuyện tương đối nhiều, cũng tương đối hoạt bát.
Như bây giờ, ngược lại sẽ được gọi là đáng yêu.
Chỉ là tóc không được.
Mộ Tuyết từ đầu đến cuối đều cảm thấy đây là thiếu nữ bất lương.
Nghĩ lại, hẳn cũng không phải là tốt.
“Ba tuổi.” Lục mở miệng đáp, sau đó giao Thất cho Cửu, hỏi:
“Tối nay ăn gì?”
Lần nào Lục cũng như vậy.
Lục Thủy cảm thấy mình tới một lần, Lục liền muốn hỏi một lần.
“Trừ thịt kho tàu, cái gì cũng được.” Lục Thủy đáp.
Không nghĩ tới còn có thể nói thêm một lần.
Cẩu Tử đứng bên cạnh Lục Thủy, sủa hai tiếng: “Gâu gâu”.
Lục Thủy hơi hiểu ra, Cẩu Tử cảm thấy mình đang xem thường nó.
Đúng vậy, hắn chính là xem thường nó.
Ngày hôm sau.
Lục mang theo Thất đi tới một ngọn núi, nơi này có vài bãi cỏ đã được cắt tỉa gọn.
Thất bị đặt trên đồng cỏ, Cẩu Tử chơi cùng Thất.
Lục Thủy và Lục thì đứng ở biên giới ngọn núi.
“Qua vài năm nữa, ta dự định đi tìm một loại sức mạnh.” Lục mở miệng nói:
“Sau khi Cửu chết đi, thế giới này xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Nếu như không tu bổ, sớm muộn gì cũng sẽ đi về phía diệt vong.”