Lục Thủy lưu lại thân ảnh tại Viễn Cổ (1)
Lục Thủy nhìn Lục.
Lục về sau biến mất trong tu chân giới, đi tìm sức mạnh ngang hàng với thần lực.
Cuối cùng không thành công, nhưng cũng không thất bại.
Mà hắn đi tìm loại sức mạnh này chính là vì để tu bổ vết rách.
“Là bởi vì ta sao?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
Đúng vậy, hắn chính là vết rách này.
Mê Đô.
Nhất là hắn hiện tại ở Mê Đô chỗ này, kết nối quá khứ xa xôi với tương lai xa xôi.
Không tu bổ thì sẽ cứ thế kéo dài.
Tận đến khi thế giới tan rã.
Quá trình này sẽ mất một thời gian rất rất dài.
Thật ra, đối với nhiều người mà nói, đều không cảm thấy nguy hại gì.
Cho dù là tu chân giả cũng như vậy.
Từ lúc bắt đầu đi về phía diệt vong cho tới lúc diệt vong, sẽ trải qua một khoảng thời gian vô tận.
Thế giới không có yếu ớt như vậy.
Nhưng vết rách này quả thật cũng đem tới kiếp nạn cho thế giới.
“Sau khi Cửu trở thành Chân Thần Độc Nhất, thế giới liền nhận lấy tổn thương.” Lục nhìn Lục Thủy, lắc đầu nói:
“Rất nhiều thứ đều là vì Cửu mà bị tổn thương.
Cửu chết, những tổn thương này sẽ cứ ở đó mãi.
Thậm chí sẽ bị mất đi trói buộc.
Tương lai, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến tất cả.”
“Thế nhưng cho đến lúc đó vẫn là một khoảng thời gian rất rất dài, thật sự cần ngươi đi tìm sao?” Lục Thủy dò hỏi.
Lần tìm kiếm này chính là sự bắt đầu cho cái chết của Lục.
Hắn tìm được, nhưng lại không thành công.
Đến sau đó, hắn chết đi rất có thể là vì thành công.
Hắn đang chờ.
Chờ một người có thể thành công.
“Quả thật như vậy.” Lục gật đầu, nói:
“Để tạo ra đủ ảnh hưởng, nhất định sẽ cần thời gian vô tận.
Nhưng mà…”
Lục thở dài một tiếng, nói tiếp:
“Vấn đề của thế giới vì Cửu mà xuất hiện, chúng ta tự nhiên cần phải đi giải quyết.
Cửu yêu thế giới này.
Cho nên ta cần giúp nàng đi tu bổ thế giới này.
Còn nữa, dù sẽ kéo dài rất lâu, nhưng cuối cùng, người gánh chịu trách nhiệm này.
Cũng sẽ không là người khác.”
Lục quay đầu nhìn về phía Cẩu Tử và Thất đang chơi đùa.
Lục Thủy hiểu ra.
Thất là Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa, là Chân Thần cuối cùng của thế giới này.
Nàng có được sức mạnh giống như Cửu, nhưng sức mạnh đó lại kém xa Cửu.
Không cách nào làm được quá nhiều chuyện.
Có thể, theo thời gian trôi qua.
Nàng dù thực lực không đủ, nhưng cũng vẫn muốn đi cứu rỗi thế giới.
Thế giới cần nàng, nàng sẽ xuất hiện.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ở nơi nào có vấn đề, nàng liền chạy trốn tới nơi đó.
Dù sao thì nàng cũng là Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa.
Thế giới đang khóc, đang thống khổ.
Nàng tương lai, có thể cảm nhận được.
Nếu Lục không xử lý chuyện này, không đi tìm sức mạnh ngang hàng với thần lực.
Như vậy, cuối cùng, người đeo lên lưng tất cả chính là Thất.
Chuyện này, Lục Thủy không nói thêm gì nữa, từ giọng điệu của Lục, hắn đột nhiên cảm thấy Lục sẽ không cứ ở bên cạnh cùng Chân Thần Duy Nhất trưởng thành.
Kiếm Nhất nói không sai.
Lục thật ra cũng nghĩ đến cái chết.
Lý do.
Kiếm Nhất chết, Cửu cũng chết, trên đời này với hắn mà nói, không còn truy cầu gì.
Tiểu Thất là một.
Nhưng đệ đệ muội muội của Tiểu Thất đã sắp ra đời.
Nếu như hắn có thể gánh vác được chức trách lớn.
Như vậy Lục.
Không cần lo lắng gì nữa.
Cho nên, hắn chỉ cần làm một chuyện là được, đó chính là đi hoàn thành tiếc nuối mà Cửu để lại.
Cửu yêu thế giới, cũng yêu Lục bọn hắn.
Cho nên, cảm nhận được tình yêu của Cửu, Lục muốn đi đền bù tiếc nuối của Cửu.
Đi tìm kiếm loại sức mạnh không biết có tồn tại hay không kia.
“Là phải chờ Cửu đi hết đời thứ hai sao?” Lục Thủy hỏi.
“Ừm.” Lục nhẹ nhàng gật đầu:
“Đến lúc đó hẳn là sẽ để lại chút sắp xếp.”
Lục sẽ sắp xếp cái gì, Lục Thủy cũng không thể biết được, có điều ngay lúc hắn đang định hỏi thăm.
Đột nhiên có một bóng người từ xa đi tới.
Lục Thủy nhìn qua.
Phát hiện là một thanh niên dáng dấp anh tuấn.
Có tám phần giống với Minh.
Minh Nguyệt?
Lục Thủy nháy mắt hiểu ra người tới là ai.
“Ta đi chơi với Thất một lúc.” Lục Thủy mở miệng nói.
Hắn không định quấy rầy hai người này nói chuyện với nhau.
Minh Nguyệt nhìn thấy Lục Thủy, mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.
Có điều lúc hắn nhìn về phía Thất, ngược lại không có nghi hoặc gì.
Chỉ là cảm thấy hiếm lạ.
Hẳn là vì màu tóc đi.
Lục Thủy cảm thấy, Minh Nguyệt có lẽ đã sớm biết chuyện của Cửu và Lục.
Chỉ là đó là lần đầu tiên thấy Thất, cho nên cảm thấy hiếm lạ.
Thấy Minh Nguyệt đi về phía Lục, Lục Thủy cảm thấy hình như mình đã gặp qua cảnh này ở đâu rồi thì phải?
Ồ.
Trong bút ký có đề cập tới.
Không để ý hai người kia nữa, hắn đi tới trước mặt Cẩu Tử và Chân Thần Duy Nhất.
“Ngươi, ngươi, ngươi đánh chó chó đi.” Chân Thần Duy Nhất lập tức đẩy Cẩu Tử tới trước mặt Lục Thủy.
“Ngaoo.” Cẩu Tử nhìn tiểu chủ nhân, đau lòng không thôi.
“Vẫn rất đáng yêu.” Lục Thủy vỗ vỗ đầu Chân Thần Duy Nhất, nói.
Chỉ là mái tóc có chút không tốt.
Mà nàng về sau còn khoa trương không ít.
Vẫn là đứa bé ba tuổi đáng yêu hơn.
Tính tình lúc trưởng thành càng ngày càng lớn.
Không có thuộc tính đáng yêu.
Trừ Nhị Trưởng lão.
Nhị Trưởng lão vừa đáng yêu lại vừa tốt.
Xưa nay chưa từng đánh hắn.
Chân Thần Duy Nhất dùng ngón trỏ chống lên gò má, nghiêng mặt, mang theo nụ cười ngây thơ,nói:
“Mẫu thân cũng nói như vậy.”
Còn thuận nước bò lên trên.
Hồi lâu sau, Lục Thủy thấy Lục và Minh Nguyệt đã nói chuyện xong.
Minh Nguyệt rời đi.
Sau đó hắn gặp được Kiếm Nhất, Kiếm Nhất sẽ dạy hắn cái gì gọi là người chết là lớn nhất.
“Cha.”
Thấy Lục đi tới, Chân Thần Duy Nhất bay thẳng lên, ôm lấy Lục.
Bộ dáng cực kỳ vui vẻ.
“Nhìn này, con bắt được trùng trùng.” Chân Thần Duy Nhất bắt được một con ve.
Lục khen một câu.
Được khen, Chân Thần Duy Nhất càng vui vẻ hơn.
Chỉ là đúng lúc này, Cơ Tàm đột nhiên hốt hoảng chạy tới.
“Cửu hình như sắp sinh rồi.”
Lục lập tức nói:
“Tìm Triều Tịch tới đi.”
Sau đó, hắn giao Chân Thần Duy Nhất cho Lục Thủy, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Cơ Tầm cũng biến mất.
Đi tới chỗ Hải Yêu.