Ở trên quần đảo Mê Vụ, chênh lệch giữa ngũ giai lục giai có lẽ cũng không quá lớn.
Ở bên ngoài thì chênh lệch lại lớn.
“Người dưới thất giai, vào quần đảo Mê Vụ thì dễ nhưng muốn đi ra cũng rất khó khăn, tốt nhất nên chuẩn bị kỹ càng.” Vị cầm đầu nhắc nhở.
Cao Viễn gật đầu.
Sau đó đề tài của bọn họ chuyện sang Ma Kiếm Trảm Đồ.
“Tiến triển bên phía ngươi thế nào rồi?” Vị cầm đầu hỏi.
“Tìm được vài nơi, không có bất kỳ phản ứng nào, còn cần chờ cơ hội.
Gần đây đang theo dõi xem Lục Thủy có đi ra ngoài hay không, nếu như có, ta định đi thử Lục Thủy một chút.” Ma Kiếm Trảm Đồ nói.
Những người khác gật đầu, cái này không còn gì để ý kiến nữa.
Sau đó bọn hắn lại bắt đầu thảo luận về thời gian và địa điểm những người khác thức tỉnh.
Đây mới là mục đích chủ yếu của bọn hắn.
--- ---
Khổ Hải Phật Môn.
Tâm Hỏa Cổ Phật mở mắt, sau đó tuyên một câu phật hiệu.
“Mê Vụ Chi Đô.”
“Quần đảo Mê Vụ chính là vòng xoáy khổ hải, nhưng đồ vật của Phật môn ở đó nhất định phải thu hồi lại.”
Tiếp đó, Tâm Hỏa Cổ Phật truyền pháp chỉ xuống:
“Khổ hạnh tăng, tiến về quần đảo Mê Vụ, mang về thánh vật ngã phật.”
Sau khi khổ hạnh tăng đáp lại xong, Tâm Hỏa Cổ Phật đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
Trong đại điện Phật môn chỉ có một mình hắn, kiếp sau của La Hán chiếm đa số, mặt khác thì đồng đều.
“Khi nào ngã phật mới trở về từ hồng trần?”
Cuối cùng, Tâm Hỏa Cổ Phật nhắm mắt lại.
Hắn đang khôi phục, cũng đang chờ kiếp sau của Cổ Phật. Từ đầu đến cuối Phật Môn không tranh với Tiên Đình, cũng là do bọn hắn khôi phục quá chậm.
Tiên Đình lại khôi phục rất nhanh.
Còn phía Thần Chúng, dù đã đã mất đi Thái Dương Thần, nhưng do có thần huyết nên vẫn có được Chủ Thần bắt đầu thức tỉnh.
Bởi vì thần huyết, cho nên dù Thần Chúng đã mất đi Thái Dương Thần, nhưng vẫn có được Chủ Thần bắt đầu thức tỉnh.
Áp lực của Khổ Hải Phật Môn rất lớn.
...
Băng Hải Nữ Thần từ trong nước xuất hiện, nàng nhìn về phía hải vực xa xa.
“Đồ vật của ta, cần phải cất giữ tại thần điện.”
“Sứ đồ Băng Hải, tới gặp ta.”
Lời nói vừa dứt, nước trong hồ liền gợn sóng, một cột nước trồi lên, sau đó dần hóa thành một nữ nhân quỳ gối trước mặt Băng Hải Nữ Thần.
Nàng thành tín nói:
“Nữ thần.”
Băng Hải Nữ Thần nhìn sứ đồ Băng Hải, sau đó nhẹ nhàng đưa tay nắm một cái, một chút lực lượng từ trên người sứ đồ Băng Hải bị Băng Hải Nữ Thần nắm lấy.
Sứ đồ Băng Hải thực lực vốn cường đại nay trực tiếp rơi xuống đỉnh phong ngũ giai.
Nhưng sứ đồ Băng Hải không tỏ ra chút khó chịu nào.
“Đi quần đảo Mê Vụ, dựa theo chỉ dẫn của ta, lấy lại vật của thần.”
“Ý chỉ của thần là ý nguyện của ta.”
Sau khi sứ đồ Băng Hải rời đi, Băng Hải Nữ Thần chuyển ánh mắt lên không trung.
“Quang Minh Thần sắp thức tỉnh, tương đối mà nói, thực lực của Thần Chúng đã đủ.”
“Lục gia tạm thời không thể chọc vào, nhưng tuyệt đối không thể không chú ý tới.”
“Tình huống được ghi lại bên trong Sách Khải Huyền, tuyệt đối không thể để nó xảy ra.”
Cuối cùng Băng Hải Nữ Thần lại một lần nữa chìm xuống hồ nước.
--- ---
“Mộ Tiểu thư, hôm nay ăn gì? Có phải lại chỉ ăn thức ăn thôi không?” Trên một con đường ở tiểu trấn, Lục Thủy mở miệng hỏi.
Mộ Tuyết im lặng.
Nàng phát hiện Lục Thủy rất dễ ghi thù, không phải mới chỉ có một bữa hôm qua thôi sao.
Giờ nhớ lại, nàng tự mình làm cho hắn nhiều thức ăn như vậy, vậy mà một tiếng cảm ơn cũng không có.
Đương nhiên, Mộ Tuyết cũng không muốn Lục Thủy nói lời cảm ơn, bởi vì đây vốn là chuyện thường tình, không cần phải nói cảm ơn.
Nếu nói sẽ thành lạnh nhạt.
“Lục Thiếu gia có thói quen sáng sớm ăn món ngọt sao?” Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy chấp nhặt với nàng, nhưng nàng không muốn chấp nhặt với Lục Thủy.
Nàng thật đúng là không sợ béo nha, lời này vô thức vang lên trong đầu Lục Thủy, nhưng hắn cũng không có mở miệng nói ra.
Cuối cùng chỉ gật gật đầu.
“Vậy liền đi ăn món ngọt đi.”
Hai người đi tới quán của Hoa Vũ Tuyết Quý.
Nơi này có thể nói là nơi làm món ngọt ngon nhất, cũng là nơi nhìn đại khái là đẹp mắt nhất.
Nhưng là không thường mở tiệm.
Ba đứa sinh ba kia rất có tiền, thuần túy chỉ là mở tiệm chơi.
Lúc Lục Thủy vừa bước chân vào cửa hàng của Hoa Vũ Tuyết Quý liền nhìn thấy một khối đá là Thạch Đầu Nhân đang ngồi xổm ở cửa ra vào.
Tảng đá kia nhìn như bị thương rất nặng.
Mặc dù thương thế đã tốt lên, nhưng khí tức hư nhược vẫn còn ở đó.
Thật thảm, bộ dạng này nhìn như suýt nữa đã nát rồi.
Lục Thủy cũng không để ý nhiều, dù sao Thạch Đầu Nhân ở tiểu trấn Thu Vân thì vẫn có thể khôi phục, tu vi cũng có thể khôi phục được.
Chỉ cần không để mình bị trọng thương thường xuyên quá là được.
Sau đó Lục Thủy cùng Mộ Tuyết đi vào trong tiệm.
Vừa đi vào liền nghe thấy tiếng chào:
“Hoan nghênh quý khách.”
“Ah, Thiếu gia, Thiếu phu nhân?”
“Mời vào bên trong.”
Hoa Quý lập tức đưa hai người vào.
Mộ Tuyết không mở miệng sửa lại cách xưng hô kia, nàng đã quen, nhưng nàng nghĩ Lục Thủy có thể sẽ sửa lại.
Đến lúc đó nàng sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Chỉ là một lúc sau cũng không thấy Lục Thủy nói gì.
Ở Lục gia coi như thôi đi, nhưng bây giờ là ở bên ngoài.
‘Cho nên Lục Thủy thật ra đã sớm coi ta như vợ hắn rồi?’
‘Vậy bây giờ ta có thể tùy tâm đánh hắn chưa?’
Được rồi, nàng chỉ đùa chút thôi.
Mộ Tuyết cảm thấy có lẽ Lục Thủy cũng sợ mất mặt, cho nên mới dứt khoát không giải thích.
‘Mộ Tuyết ngây thơ, tám phần là đang đoán vì sao ta không sửa lại xưng hô của mấy người kia, ra sở dĩ không làm vậy, hoàn toàn là bởi vì ta cũng đã quen rồi.’ Lục Thủy trong lòng tràn đầy cảm giác ưu việt.
Mộ Tuyết cuối cùng cũng chỉ là hạng nữ lưu mà thôi.
Coi như hiện tại mạnh hơn hắn, trí thông minh cũng không đuổi kịp hắn.
Sau đó Mộ Tuyết gọi hai phần điểm tâm.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, với hắn mà nói, đến đây cơ bản là để nhìn Mộ Tuyết gọi điểm tâm, rồi nhìn Mộ Tuyết ăn điểm tâm.
Trước đây, Mộ Tuyết phần lớn đều là ăn được một nửa liền không muốn ăn nữa, sau đó đổi với hắn.
Bây giờ còn chưa có thành hôn, nàng sẽ phải tự mình ăn hết.
Thật thú vị.
“Mộ Tiểu thư, gọi như vậy có phải hơi ít không? Một phần điểm tâm ngọt được rất ít.” Lục Thủy nói.
“Gọi nhiều ăn không hết.” Mộ Tuyết khẽ nói.
Vậy kiếp trước ngươi gọi nhiều như vậy để làm gì? Sao bây giờ lại đột nhiên tự hiểu lấy rồi? Lục Thủy rất muốn chửi thẳng mặt Mộ Tuyết.
Những ngẫm lại, thôi được rồi, nếu hắn nói ra thì “Mộ Tuyết tự mình hiểu lấy” sẽ không còn nữa.
“Điểm tâm ngọt của hai người đây.” Tuyết Quý đặt đĩa xuống trước mặt Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Điểm tâm nhìn rất tinh xảo, rất đẹp mắt.
-----
Dịch: MB_Boss