Mộ Tuyết nhìn về phía Tuyết Quý nói:
“Hôm nay có chụp ảnh không?”
“Ah?” Tuyết Quý giật nảy mình, sau khi biết thân phận của Lục Thủy và Mộ Tuyết, tới tận bây giờ các nàng vẫn chưa dám muốn chụp ảnh lại lần nữa.
Không nghĩ tới Thiếu nãi nãi thế mà lại chủ động hỏi.
“Có thể chứ?” Tuyết Quý thử hỏi.
Mộ Tuyết gật gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Dù sao cũng nhàn rỗi.”
Chủ yếu là như vậy nàng sẽ được Lục Thủy tự mình chỉ dạy, như thế tình cảm sẽ không ngừng nóng lên, chờ đến lúc nóng đến mức có thể tiếp xúc thân thể, nàng có thể quang minh chính đại cắn Lục Thủy, đánh Lục Thủy được rồi.
Tuy không thích hợp để nhét tất, nhưng mà....
Mộ Tuyết cúi đầu nhìn xuống ngực một chút.
Ôi, quá biến thái.
Đều là Lục Thủy hại.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, luôn có cảm giác Mộ Tuyết đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quá đáng.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Mộ Tuyết, Tuyết Quý liền hưng phấn chạy đi tìm hai vị tỷ tỷ của mình.
“Mộ Tiểu thư rất nhàn hạ thoải mái nha.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết lúc này đang ăn món điểm tâm ngọt của nàng, Lục Thủy ngồi đối diện cứ như vậy ngắm nhìn, con mắt một chút cũng không muốn rời đi.
“Lục Thiếu gia không cảm thấy ba tỷ muội Hoa Vũ Tuyết Quý thật ra rất thú vị sao?” Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn Lục Thủy nói.
“Có thể thú vị hơn nhìn Mộ Tiểu thư sao?” Lục Thủy nhìn thẳng vào mắt Mộ Tuyết, hỏi.
Mộ Tuyết cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
“Lục Thiếu gia không nên nói đùa.”
“Ừm, không nên nói giỡn.” Lục Thủy bình tĩnh nói, nói xong liền bắt đầu ăn điểm tâm.
Mộ Tuyết lần này không hề tức giận, nàng một mặt bình tĩnh lôi cuốn sổ của mình ra.
Lục Thủy quá ngây thơ.
Lục Thủy ăn vài miếng điểm tâm, sau đó lại nói khẽ:
“Nhưng những người khác quả thực không thể đánh đồng với Mộ Tiểu thư được.”
Mộ Tuyết hơi sửng sốt một chút, sau đó cất cuốn sổ đi, tiếp tục ăn điểm tâm.
Lúc này, Tuyết Quý cầm máy ảnh tới, còn chưa kịp gọi Mộ Tuyết thì Lục Thủy đã đưa tay ra hiệu đưa máy ảnh cho hắn.
Tuyết Quý tự nhiên là đưa máy ảnh cho Lục Thủy.
Chưa nói Lục Thủy là Thiếu gia của các nàng, kể cả là khách bình thường, nàng cũng sẽ đưa máy ảnh cho Lục Thủy.
Dù sao hai người Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng cùng một bọn.
Lục Thủy nhận lấy máy ảnh, hắn thử điều chỉnh, sau đó chụp món điểm tâm của Mộ Tuyết hai phát.
Chụp xong, Lục Thủy hài lòng gật đầu.
Nhưng nghĩ nghĩ một chút, Lục Thủy lại xóa ảnh đó đi, sau đó lấy điện thoại di động ra định chụp một tấm.
Chỉ là vừa ấn nút chụp, điện thoại của hắn lại đột nhiên phát ra tiếng răng rắc.
Lục Thủy: “???”
Tiếp đó, hắn thấy Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn sang, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Nhìn thấy ánh mắt này của Mộ Tuyết, Lục Thủy yên lặng cất điện thoại di động đi, sau đó đưa máy ảnh cho Mộ Tuyết.
“Đã chỉnh điều chỉnh xong, Mộ Tiểu thư có thể chụp được rồi.”
Mộ Tuyết nhận lấy máy ảnh, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm Lục Thủy, trong mắt mang theo ý cười.
Đừng nhìn ta, trước đó ta đều làm bộ không biết rồi, đều là vợ chồng với nhau, ăn ý một chút được không? Lục Thủy có chút khó chịu.
Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Thủy đến tận khi hắn cúi đầu xuống ăn điểm tâm mới hài lòng thu hồi ánh mắt, cuối cùng cũng đã đến phiên nàng nhìn Lục Thủy lúng túng rồi.
Sau đó Mộ Tuyết mới chuẩn bị chụp ảnh cho Hoa Vũ Tuyết Quý.
“Chúng ta gần đây mới học được một phương thức chụp ảnh chung, muốn thử một chút, có được không?” Hoa Quý hỏi Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết gật gật đầu, dù sao đều là chụp ảnh.
Nhưng hôm nay các nàng mặc ba bộ khác nhau, cho nên trước định chụp bình thường đã.
Đến lúc chụp ảnh, Mộ Tuyết lại bắt đầu có chút hoang mang, Lục Thủy tại sao vẫn chưa đến dạy nàng?
“Lục Thiếu gia?” Mộ Tuyết chỉ có thể nhẹ giọng gọi một câu.
Lục Thủy không đáp lại, tiếp tục ăn điểm tâm.
“Lục Thiếu gia?” Mộ Tuyết lại gọi một câu.
“Không rảnh.” Lục Thủy vẫn cúi thấp đầu, bình tĩnh trả lời.
Vừa rồi không phải vẫn còn rất đắc ý sao? Cứ tiếp tục đắc ý đi.
Mộ Tuyết: “...”
Lại làm trò mèo, Lục Thủy thối, ta không thích ngươi nữa, nếu lại thích ngươi ta liền sinh con cho ngươi.
Hừ.
“Lục Thiếu gia, chụp như thế này sao?” Mộ Tuyết lại thấp giọng hỏi một câu.
Lục Thủy lúc này mới ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết, cuối cùng, hắn một mặt bình tĩnh vươn tay đè lấy máy ảnh:
“Là như này.”
Mộ Tuyết gật gật đầu, trong lòng có chút vui vẻ, rốt cuộc cũng chịu để ý đến nàng.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, tự hỏi liệu mình có phải quá dung túng Mộ Tuyết rồi hay không?
Mặc dù Mộ Tuyết cơ bản không làm gì cả, nhưng hắn vẫn có cảm giác mình đang dung túng Mộ Tuyết.
Chỉ có thể tiếp tục kéo độ thù hận.
Dù sao bây giờ Mộ Tuyết cũng không làm gì được hắn.
Chờ Mộ Tuyết quay xong, Hoa Quý mới nói:
“Tiếp theo chúng ta muốn chụp ảnh chung, nhưng phải chuẩn bị một chút, Thiếu nãi nãi chờ chúng ta một lát.”
Mộ Tuyết gật đầu.
Nàng cũng không để ý, dù sao điểm tâm ngọt nàng mới ăn có một chút, Lục Thủy cũng chưa ăn xong.
Nếu thực sự ăn không hết nàng có thể đưa cho Lục Thủy ăn, a, không đúng, bây giờ không thể đưa Lục Thủy ăn được.
Lục Thủy có chút tò mò, chụp ảnh chung thì cần chuẩn bị cái gì? Nhấn một cái không phải là xong rồi sao?
Muốn đứng thế nào thì đứng thế đó là được.
Sau đó Lục Thủy nhìn thấy Hoa Vũ Tuyết Quý đi đến đứng chung một chỗ, tiếp đó Hoa Quý và Vũ Quý bước sang bên cạnh một bước.
Hoa Quý cúi đầu nhìn tay của mình, trên tay nàng, một dòng nước nhanh chóng xuất hiện:
“Hai tay của ta lạnh như hàn lưu.”
“Hiện đang kêu gào ta hãy bắt lấy chân lý thế gian.” Vũ Quý cũng nhìn tay của mình, làm thế như đang nắm lấy một cục băng.
Lúc này, quanh người ba nàng bắt đầu xuất hiện hàn khí.
“Khí tức biển sâu vây quanh chúng ta.” Tuyết Quý giơ tay hô to.
Sau đó, ba người đồng loạt giơ hai ngón tay tạo hình chữ V đặt ở khóe mắt.
“Ta Hoa Quý.”
“Ta Vũ Quý.”
“Ta Tuyết Quý.”
Ba người vươn hai ngón tay tạo hình chữ V vốn đặt ở khóe mắt ra, chụm vào nhau.
“Ở đây lập nên khế ước linh hồn, không phân khác biệt, không phân ta ngươi.”
“Dung hợp.”
Hô!
Dòng nước khuếch tán, bao quanh lấy ba người.
Chỉ trong chớp mắt, các nàng liền trực tiếp biến mất trong dòng nước, một lát sau mới thấy có bóng người xuất hiện.
Chân một cô gái nhẹ nhàng bước xuống mặt đất, mang theo giày thủy tinh cao gót.
Sau đó dòng nước tán đi, một vị giống y đúc với đám Hoa Vũ Tuyết Quý hiện ra trước mặt Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Nhưng tóc dài hơn một chút, thân cao hơn một chút, dáng người cũng đẹp hơn một chút.
Nàng chớp mắt cười một tiếng với Mộ Tuyết:
“Thiếu nãi nãi, được rồi.”
Mộ Tuyết: “...”
Lục Thủy: “???”
Đây không phải là thiên phú của Hải Yêu sao?
Tại sao ba người này cũng biết?
Hay là gọi người đến điều tra xem dạo này có ai mất tích không đi.
-----
Dịch: MB_Boss