Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 413 - Chương 413: Ngươi Có Biết Vì Sao Ta Độc Thân Không?

Chương 413: Ngươi Có Biết Vì Sao Ta Độc Thân Không? Chương 413: Ngươi Có Biết Vì Sao Ta Độc Thân Không?

Mộ Tuyết cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lần này thì tốt rồi, giống như Lục Thủy nói, chụp một người cũng như chụp ba người.

Nhưng thiên phú của Hoa Vũ Tuyết Quý thức tỉnh nhanh hơn so với trước kia.

Các nàng không phải Hải Yêu nhưng lại nhờ cơ duyên xảo hợp đạt được thiên phú của Hải Yêu, tuy là hình như cũng không có tác dụng gì nhiều, cùng lắm là lúc lên xe buýt thì chỉ cần phải mua một vé thôi.

Mà thời gian duy trì cũng không dài.

Trong lúc Mộ Tuyết còn đang chụp ảnh cho Hoa Vũ Tuyết Quý, Lục Thủy lại đột nhiên cảm thấy có chút tò mò, Hải Yêu thật ra rất khác thường.

Mà tuổi thọ cũng rất dài.

‘Có lẽ Hải Yêu biết vài chuyện ở thời Viễn Cổ, ừm, rảnh rỗi có thể đi bắt mấy con đặt lên giá nướng hỏi một chút.” Lục Thủy cân nhắc trong lòng.

Sau đó Lục Thủy và Mộ Tuyết rời khỏi cửa hàng của Hoa Vũ Tuyết Quý.

Lục Thủy vẫn là người trả tiền.

Không trả tiền lại thấy không quen.

Khi đi trên đường, Mộ Tuyết hồi tưởng lại chuyện ở quán ăn, hỏi:

“Lục Thiếu gia cảm thấy ba người bọn họ hợp thể lại có cái gì thay đổi không?”

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, chờ đợi hắn trả lời.

Lục Thủy nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:

“Vẫn có.”

“Là gì?” Mộ Tuyết chăm chú nhìn Lục Thủy, nắm đấm đã bóp tốt, răng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Hợp thể rồi cửa hàng các nàng sẽ bị thiếu hụt mất hai người, kỹ năng này có chút thua thiệt nha.” Lục Thủy nói.

“???”

“Ừm, Lục Thiếu gia không để ý chỗ nào khác sao? Ví dụ như mấy cái về dáng người tướng mạo chẳng hạn.” Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi.

“Dáng người tướng mạo? Chẳng lẽ Mộ Tiểu thư không dễ nhìn sao?” Lục Thủy hỏi ngược lại.

Nghe được câu này, Mộ Tuyết liền im lặng, nói không đẹp Lục Thủy chắc chắn sẽ thuận theo, như vậy nàng sẽ lại tức giận.

Có điều Lục Thủy cứ nhìn chằm chằm dáng người nàng suốt sao?

Lục Thủy thấy Mộ Tuyết không nói gì, liền tiếp tục nói:

“Mộ Tiểu thư cũng ở đó, vì sao ta phải đi nhìn thứ khác?”

Lục Thủy thật ra không nhớ rõ Hoa Vũ Tuyết Quý biến hóa cụ thể thành như thế nào.

Chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ với kỹ năng này.

Nhưng câu nói vừa rồi của hắn là thật lòng, Mộ Tuyết ở đó, hắn có thể nhìn Mộ Tuyết, không có việc gì đột nhiên đi nhìn người khác làm gì?

Muốn bị đánh sao?

Mộ Tuyết cúi đầu đi theo Lục Thủy, không nói gì.

Nàng nghĩ, liệu giờ đánh Lục Thủy thì có lộ ra nàng lòng dạ hẹp hòi hay không?

Hay là không đánh?

Hoặc là chỉ đánh không thôi, không nhét tất với đồ trong nữa?

Mộ Tuyết vô cùng xoắn xuýt chuyện này trong lòng.

Lục Thủy thì không hề có chút áp lực nào, hắn mới không nghĩ đến chuyện đánh Mộ Tuyết đâu, hắn chỉ muốn từ hôn.

Chuyện sau đó hắn đều đã tưởng tượng tốt, nếu như từ hôn không thành công, thì không phải là làm chuẩn bị tâm lý không công sao?

Quá thua lỗ.

Rảnh phải bảo Chân Võ tiếp tục đi tìm xem tu chân giới có bán bảo hiểm hay không.

--- ---

Sơ Vũ ngáp một cái, hắn đang đứng trên mặt biển chờ bọn Kiếm Khởi.

Gần đây làm quá nhiều, lại bắt đầu kẹt văn.

Lại đi lấy tài liệu có lẽ sẽ có linh cảm.

Nếu có thể gặp được loại cảm ngộ trước kia thì càng tốt, vậy thì thật là ý như suối tuôn, đáng tiếc không chịu nổi đổi mới quá lớn.

Bây giờ hắn viết tiểu thuyết đã không còn cần mượn sư tỷ chút tiền lẻ trả tiền điện nước.

200 không đuổi được hắn ra đi làm việc.

Nhưng mức độ nguy hiểm của việc lấy tài liệu quá cao, hắn đây rõ ràng là lấy mạng viết tiểu thuyết, vậy mà bạn đọc không hiểu, còn nói hắn quỵt canh.

Quá khó chấp nhận rồi.

Có lần hắn đã nói rõ mình thật ra là tu chân giả, thực sự là đi thu thập tài liệu.

Thế nhưng bạn đọc lại nói hắn thế nào?

Nói nếu hắn là tu chân giả, tại sao còn chưa lên trời?

Còn có người tương đối văn nhã, dùng một bài thơ, nói: Ngươi chính là thiên kiêu, sao không thượng cửu tiêu?

Nhìn thấy những lời hồi đáp này, Sơ Vũ rất kos chịu.

Tu vi hắn quá thấp, không lên được trời.

Nếu không phải như vậy hắn nhất định sẽ phản bác lại một chút.

Đương nhiên, về sau hắn phát hiện những bạn đọc này đã gửi lời xin lỗi tới hắn.

Cũng không biết là đã trải qua chuyện gì.

Lúc này, một chiếc thuyền đi tới, nhìn thấy thuyền, Sơ Vũ liền lập tức nhảy lên, đi vào boong thuyền.

Thuận tiện giao linh thạch.

“Bên này.” Giọng nói của Kiếm Khởi truyền tới.

Sơ Vũ tự nhiên nhìn thấy Kiếm Khởi.

Khi hắn đi qua, phát hiện Kiếm Lạc cũng ở đây, chỉ là nàng một thân nam trang.

“Có một vài người chính là không biết tự mình hiểu lấy, sống ở thế giới của người phàn rồi suốt ngày viết tiểu thuyết sống qua ngày, đến pháp thuật có biết dùng hay không cũng khó nói.

Còn chạy đến mấy khu vực nguy hiểm, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.” Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ đi tới, bình tĩnh nối.

“Huynh đài có cơ ngực lớn như vậy, sao lại xốc nổi thế?” Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc một chút, hiếu kỳ hỏi một câu.

Nghe được câu này, mặt Kiếm Lạc nháy mắt đỏ lên.

“Biến thái!” Nói xong liền xoay người đưa lưng về phía Sơ Vũ, giống như là lo lắng bị nhìn trộm vậy.

Nàng chỉ là mặc nam trang, đến lúc thích hợp thì rút đao, cũng không phải nam thật.

Mà nàng còn bọc lại rồi, chỉ là không khoa trương như lần trước mà thôi.

Sơ Vũ không để ý đến Kiếm Lạc nữa, nữ nhân nói cái gì bình thường hắn đều không thèm để ý, chỉ có những gì bạn đọc nói mới có thể khiến hắn lo được lo mất.

Nói Kiếm Lạc như vậy hoàn toàn là bởi vì đầu óc Kiếm Lạc không được, cũng bắt đầu biết nữ giả nam trang.

“Quần đảo Mê Vụ có nguy hiểm không?” Sơ Vũ hỏi Kiếm Khởi.

Kiếm Khởi gật đầu, trịnh trọng nói:

“Rất nguy hiểm, nhưng tu vi càng cao càng nguy hiểm, nhất là từ ngũ giai Pháp Thân trở lên.”

Sơ Vũ nhất thời không biết nói cái gì cho phải, ngũ giai Pháp Thân đối với bọn hắn mà nói đã là đỉnh cao rồi.

Còn cao hơn?

Rất hiếm gặp.

“Nghe sư tỷ ngươi nói, không phải việc cấp bách hàng đầu là muốn tìm bạn đời cho ngươi sao? Loại người như ngươi không cố gắng đi tìm bạn đời đi, chạy tới quần đảo Mê Vụ so với chịu chết thì khác chỗ nào?” Nói đến đây, Kiếm Lạc giống như nhận ra cái gì:

“Cũng như nhau cả, đằng nào ngươi cũng không tìm được bạn đời.”

Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc, hỏi:

“Ngươi biết ca của ngươi tại sao lại độc thân không?”

Kiếm Khởi đứng một bên trầm mặc không nói, liên quan gì tới hắn?

“Bởi vì ca ta không giống với ngươi, hắn chính là thiên kiêu chân chính, một lòng chỉ hướng kiếm.” Kiếm Lạc tự hào nói.

Anh của nàng vốn rất lợi hại, nàng vẫn luôn lấy ca nàng làm gương.

Sơ Vũ gật đầu, rồi lại lắc đầu:

“Đúng một nửa, ca của ngươi cũng là bởi vì tu kiếm nên mới độc thân.

Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ca ngươi.

Kiếm, thứ muốn rời xa nhất chính là tình cảm.”

Bị Sơ Vũ nói kiểu này, Kiếm Lạc hơi nghi hoặc.

Sơ Vũ lại nói:

“Vậy ngươi biết ta vì sao vẫn độc thân không?”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment