“Vì sao?” Kiếm Lạc vô thức hỏi.
“Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ gõ chữ của ta, gõ chữ, muốn rời xa nhất chính là nữ nhân.” Sơ Vũ nghiêm túc nói.
Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ, cuối cùng nhỏ giọng nói:
“Có bệnh.”
Khỉ nhỏ đứng trên vai Kiếm Lạc, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Sơ Vũ.
Nó gãi gãi đầu một chút xong liền không để ý nữa, tiếp tục ăn trái cây của nó.
Kiếm Khởi thở dài trong lòng, luôn có cảm giác mình vừa vô ý bị mạo phạm.
Hắn vẫn là nên hành động một mình.
...
Lúc trở lại Lục gia thì đã là giữa trưa, cho nên Lục Thủy và Mộ Tuyết trở về liền đi đến sân nhỏ chỗ Lục Cổ.
Chủ yếu là vì bị gọi đi ăn cơm trưa.
Lục Thủy có chút chột dạ.
Nhưng có Mộ Tuyết ở đây, cha hắn chắc sẽ không đến mức xuống tay với hắn đâu.
Chút mặt mũi tối thiểu này cha vẫn sẽ cho hắn.
Không bao lâu sau, Lục Thủy và Mộ Tuyết đã đi tới sân nhỏ chỗ cha mẹ hắn.
Kỳ Khê đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Lục Thủy và Mộ Tuyết tới liền nhẹ nhàng hành lễ:
“Phu nhân nói Thiếu gia và Thiếu nãi nãi hãy chờ một lát, hai người họ sẽ nhanh chóng trở về.”
Lục Thủy chỉ gật đầu, không nói gì.
Hắn không hỏi cha mẹ hắn đi đâu, nếu như đối phương biết, đại khái đã nói rồi.
Đương nhiên, hắn cũng không hào hứng muốn biết cha mẹ hắn đi đâu.
Sau đó, Lục Thủy và Mộ Tuyết đi vào trong, phát hiện đồ ăn đã được dọn sẵn, Đông Phương Trà Trà còn đang nằm nhoài trên bàn ăn không nhúc nhích.
“Trà Trà ngủ thiếp đi rồi sao?” Mộ Tuyết tò mò nói.
“Chắc là ngộ độc thức ăn đi.” Lục Thủy nói.
“Chắc là không đâu, Trà Trà rất thích đồ ăn của dì Lê m mà.” Mộ Tuyết đi đến bên cạnh Trà Trà kiểm tra.
Lục Thủy tự nhiên cũng tới xem xét.
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã nhìn thấy có một quyển sách trên mặt đất.
Nhìn không rõ tên sách.
Giáo dục bắt buộc để trở thành thần?
Lục Thủy bỗng nghĩ tới quyển sách trên người hắn kia, giờ không dùng sức mạnh thiên địa, hắn căn bản không thấy rõ chữ.
‘Đông Phương Tra Tra cũng có một bản, nói cách khác nàng đã từng gặp Chân Thần Duy Nhất, Mộ Tuyết lần trước hẳn là cũng gặp rồi.’ Lục Thủy cau mày lại.
Như vậy hắn không phải rất dễ bị bại lộ sao?
‘Qua một thời gian nữa đến Phong Sương Hà giết thần diệt khẩu đi.’ Lục Thủy cân nhắc trong lòng.
Mộ Tuyết cầm sách lên, bất đắc dĩ thở dài, không có việc gì làm à, trước khi ăn cơm lại đi đọc sách làm gì?
Cầm sách đặt lại trên người Đông Phương Trà Trà xong, Mộ Tuyết liền để Kỳ Khê giúp đưa Trà Trà về.
Kỳ Khê đương nhiên không từ chối.
Rất nhanh sau đó, ở sân nhỏ chỉ còn lại Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Lục Thủy ngồi trước bàn cơm, sau đó cầm đũa gắp món ăn thử.
“Thế mà lại không phải do mẹ làm.” Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
Mộ Tuyết không nhúc nhích, như vậy rất không lễ phép, nàng còn chưa có gả vào, Lục Thủy có thể không thèm để ý lễ nghi nhưng nàng thì không thể.
Không bao lâu sau, Lục Cổ và Đông Phương Lê m bước vào.
“Trà Trà đâu?” Đông Phương Lê m hỏi.
Lúc này, Lục Cổ nhìn về phía Lục Thủy.
Lục Thủy rùng mình, một mối nguy lớn dường như đang bao trùm lên hắn.
Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Lục Cổ, nói:
“Cha bị thương sao?”
Trên thân Lục Cổ vẫn còn có chỗ quấn băng vải.
Lúc đầu Lục Cổ chỉ là có chút tức giận, nhưng Lục Thủy lại khơi chuyện lên như thế, hắn cảm thấy mình cần phải giáo dục con một chút.
“Con đi ra đây, ta dạy con hai chiêu.”
“???”
15 phút sau, Lục Thủy đã quay lại bình yên ngồi trước bàn ăn cơm.
Từ ngoài nhìn vào thì không thấy hắn có chút vấn đề nào.
Trên thực tế, ha ha, lát về nằm nghỉ một đêm đi.
Nếu không phải có Mộ Tuyết ở đây, hắn bây giờ có lẽ đã đang nằm rồi.
“Hai ngày nữa ta và cha con sẽ tới Xảo Vân tông, các con ở nhà đừng làm rộn.” Đông Phương Lê m nói.
Lục Thủy có chút bất ngờ:
“Mẹ khỏi bệnh rồi sao?”
Đông Phương Lê m cười cười gật đầu.
Thật ra Lục Thủy rất tò mò mẹ hắn là bị thương như thế nào, nhưng lần trước có nói là sinh hắn nên bị thương.
Sinh hắn thì có thể bị thương cái gì?
Chính là sinh con bị thương, đừng hỏi nhiều.
“Nhớ kỹ, lúc ở nhà, nếu Tiểu Tuyết rảnh thì mang nó đi dạo xung quanh một chút.” Đông Phương Lê m dặn dò Lục Thủy.
Nàng sợ con trai mình ngốc nghếch không biết quan tâm, đến lúc thành vợ chồng trẻ kiểu gì cũng sẽ có chút mâu thuẫn.
Con trai nàng ngốc, người làm mẹ là nàng này mà không căn dặn thì sẽ cảm thấy không có chút cảm giác làm mẹ nào nha.
Lục Thủy gật đầu.
Với hắn mà nói, ở cùng với Mộ Tuyết là một chuyện vui vẻ, không có lý do gì để hắn cố ý tránh né.
Tránh cho đối phương lại nghĩ hắn đang chột dạ.
“Nhưng hai ngày tới con có thể sẽ phải ra ngoài, Tam Trưởng lão định cho con đến quần đảo Mê Vụ.” Lục Cổ nói.
Lục Thủy có chút bất ngờ, Tam Trưởng lão thế mà lại chủ động để hắn đến quần đảo Mê Vụ sao?
“Tại sao phải đi?” Lục Thủy hỏi một câu.
“Thử vận may.” Lục Cổ nói.
“Vận may gì?” Lục Thủy ngạc nhiên, vận khí của hắn mặc dù chưa có phá trần, nhưng cũng hoàn toàn không tầm thường chút nào.
Mấy vật cần đến vận may mới có thể gặp, bình thường hắn đều gặp được.
“Gặp được thì biết, không gặp được có biết cũng vô dụng.” Lục Cổ nói.
Con của ngài lợi hại như vậy, còn cần phải gặp cái vận khí gì sao? Lục Thủy một mặt bình tĩnh nghĩ.
Mộ Tuyết lại thấy có chút bất đắc dĩ, Lục Thủy lại phải ra ngoài, vẫn là đến quần đảo Mê Vụ.
Có điều chờ Lục Thủy trờ về cũng là một hạnh phúc.
Chỉ cần không phải quá lâu là được.
Xem ra nàng cũng phải cho người đi nghe ngóng chuyện ở bên quần đảo Mê Vụ mới được.
Nếu Lục Thủy đi quá lâu, nàng liền đi mở thông đạo, để Lục Thủy bình an trở về.
--- ---
Chiều xuống, Lục Thủy đang ngồi ở trong sân nhỏ của mình đọc sách, hiện tại hắn đã tích lũy được không ít sức mạnh thiên địa.
Sau vụ giếng trời, hắn thật không có chút cơ hội dùng sức mạnh thiên địa nào.
Mà chủ yếu là không dám dùng.
Chạng vạng tối, Lục Thủy đột nhiên cảm giác được có người đi tới sân nhỏ của hắn.
Hắn quay đầu nhìn sang, là một cô bé mặc áo khoác trắng.
Hai tay nàng để ở trong túi áo, nàng nhìn Lục Thủy một chút, rồi đi tới ngồi xuống phía đối diện Lục Thủy.
“Ngươi bây giờ cấp mấy rồi?” Nhị Trưởng lão hỏi.
Người tới tự nhiên là Nhị Trưởng lão.
“Nhị giai.” Lục Thủy đáp.
“Cảm thấy tu kiếm thế nào?” Nhị Trưởng lão nhìn Lục Thủy, hỏi một câu.
“Rất đẹp trai.” Lục Thủy khép cuốn sách trên tay lại.
“Nếu để cho ngươi tu kiếm thì sao?”
“Không thích.”
“Vậy nếu tu kiếm có thể khiến ngươi mạnh hơn một chút thì sao?”
“Không cần.”
Nhị Trưởng lão nhìn Lục Thủy, trầm mặc hồi lâu, sau đó bình tĩnh nói:
“Lý do?”
“Vì Mộ Tuyết.” Lục Thủy trả lời.
Hắn nghĩ Nhị Trưởng lão chắc sẽ hiểu.
-----
Dịch: MB_Boss