Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 415 - Chương 415: Đi Quần Đảo Mê Vụ

Chương 415: Đi Quần Đảo Mê Vụ Chương 415: Đi Quần Đảo Mê Vụ

Sau khi Nhị Trưởng lão nghe xong thì không nói gì, chỉ gật đầu.

Cuối cùng nói:

“Ngày mai xuất phát đi quần đảo Mê Vụ đi.”

Nói rồi Nhị Trưởng lão liền xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Nhìn Nhị Trưởng lão rời đi rồi, Lục Thủy lại mở sách ra tiếp tục xem.

“Xem ra thật sự có kiếm đạo vô thượng, mà còn có quan hệ với Đại Trưởng lão.”

“Chỉ là không biết tình huống sẽ như thế nào.”

“Đây chính là cái ta cần phải dùng vận khí để gặp sao? Gặp kiếm đạo vô thượng?”

“Vậy liền thử chút đi, đi nhìn kiếm đạo vô thượng một chút.”

Sau đó Lục Thủy liền không quan tâm đến chuyện này nữa, còn về tại sao Nhị Trưởng lão lại hỏi hắn những vấn đề này, hắn không biết.

Nhưng hắn biết mình không có trả lời sai, Mộ Tuyết chỉ là người bình thường, hắn tự nhiên cũng không thể đặc biệt.

Kiếm đạo vô thượng, hắn không thích, cũng không cần, theo như kiếp trước mà nói, dù hắn có đạt được Kiếm Đạo vô thượng cũng vô dụng, hắn cũng không xứng đôi với kiếm đạo vô thượng.

Về phần ngày mai xuất phát, hắn ngược lại không có ý kiến gì.

Ở quần đảo Mê Vụ có thứ hắn muốn tìm, không có chuyện này thì hắn cũng phải mượn cớ qua đó.

Thuận tiện vớt hai người Lạc Phong ra.

Đường dây thông tin của Lạc Phong dù sao cũng rất mạnh.

Có một số việc Lục gia không thèm để ý tới, cho nên Chân Võ không thể có được thông tin mới nào.

Hoặc là nói chậm hơn một chút.

--- ---

“Không có tâm cầm kiếm, không có thiên phú tu kiếm, những cái này tạm thời chưa nói tới.”

Nhị Trưởng lão đi trên đường lên núi, trong lòng có chút hoang mang.

“Nhưng Lục Thủy thật sự không muốn Kiếm Đạo, cũng không nghĩ nhờ vào đó để trở nên mạnh hơn.”

“Nếu như là trước kia thì không nói, nhưng gần đây rõ ràng là đang không ngừng tiến bộ, vì sao lại không muốn dùng Kiếm Đạo để mạnh lên?”

“Trừ khi nó tự có con đường của mình.”

“Là luyện thể sao?

Hẳn là không phải, xem ra nếu không phải là giở trò thần bí giả vờ mạnh lên, thì chính là có tự tin khác.”

“Hi vọng là nó không bị đùa bỡn tình cảm.”

Nhị Trưởng lão vẫn tiếp tục đi, một đường về phía chỗ của nàng.

“Có điều địa vị của Mộ Tuyết trong lòng Lục Thủy quả thật rất đặc biệt.”

“Hy vọng sau khi thành hôn sẽ không để chúng ta thất vọng.”

Sau đó Nhị Trưởng lão biến mất.

Từ khi bắt đầu nàng đã không cho rằng kiếm đạo vô thượng có thể giúp cho Lục Thủy mạnh lên.

Nếu như có thể mạnh lên dễ dàng như vậy thì làm sao phải xoắn xuýt chuyện này lâu như thế?

Thiên phú, cơ duyên, nỗ lực, thiếu một thứ cũng không được.

Mà Lục Thủy cơ bản không có cái gì, chỉ duy nhất đầy đủ tài nguyên của Lục gia.

Thế nhưng tài nguyên này không thể cứ chồng chất lên mãi được.

Mà lại ở trong bình cảnh, có đôi khi tài nguyên nhiều hơn nữa cũng không dùng đến.

Còn nữa, chính là thiên kiếp, đẳng cấp càng cao thì càng nguy hiểm, nhất là đối với loại như Lục Thủy, dùng linh dược bồi tu vi.

Cho nên, muốn tu vi Lục Thủy tiếp tục tăng lên, nhất định phải tuân thủ quy luật.

Nếu không làm, vậy chính là đẩy Lục Thủy vào hố lửa.

Vạn kiếp bất phục.

--- ---

Sáng sớm hôm sau.

Tam Trưởng lão truyền lời, để Lục Thủy xuất phát đi đến quần đảo Mê Vụ.

Sau khi nghe mẹ dặn dò xong, Lục Thủy liền đi cùng Mộ Tuyết tới tiểu trấn Thu Vân.

“Lần này Mộ Tiểu thư sẽ tiện đường ghé qua cửa hàng nào?” Trên đường đi, Lục Thủy hỏi.

Mỗi lần Mộ Tuyết đi cùng hắn đều là tiện đường.

“Đi cửa hàng của con gái.” Mộ Tuyết mở miệng nói.

Con gái sẽ đi đến loại cửa hàng nào? Lục Thủy không biết rõ.

Nhưng hắn đánh cược, Mộ Tuyết chẳng qua chỉ thuận miệng nói, chính nàng cũng không biết muốn đi đâu.

“Lục Thiếu gia rời nhà ra ngoài, đừng tùy tiện tin tưởng người khác, nhất là nữ nhân, càng xinh đẹp càng chủ động, bình thường đều là có mục đích.

Nữ nhân nhìn điềm đạm đáng yêu, không chừng trong lòng đang nghĩ cách hại người.” Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.

Câu nói này nghe sao lại quen tai như vậy? Được rồi, kiếp trước Mộ Tuyết cũng từng nói như vậy với hắn.

Lục Thủy lần này không đem Mộ Tuyết ra so sánh, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:

“Nam nhân thì sao?”

Mộ Tuyết cúi đầu nói khẽ:

“Trừ Lục Thiếu gia, ta chưa từng tiếp xúc với những nam nhân khác, cũng không muốn tiếp xúc, cho nên không rõ lắm.”

Lục Thủy trầm mặc một hồi, sau đó bình tĩnh nói:

“Trên thực tế, ta cũng mới chỉ tiếp xúc với Mộ Tiểu thư, cho nên rời nhà ra ngoài sẽ không ăn thiệt thòi vì nữ nhân.”

“Vậy nếu như là một tiên tử có chút nghiêng nước nghiêng thành thì sao?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.

Nàng hiểu rõ Lục Thủy, nhưng đó là sau khi cưới, trước khi cưới Lục Thủy là dạng gì, nàng chỉ mới nghe người khác nói, chứ không biết cụ thể.

“Mộ Tiểu thư không phải là đẹp nhất rồi sao?” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, chân thành nói.

“Không phải.” Mộ Tuyết vô ý thức phủ nhận.

Chỉ là miệng vừa thốt ra lời này, nàng liền hối hận, không chừng Lục Thủy sẽ lại thuận theo đó mà nói nàng.

Nhưng khiến Mộ Tuyết ngoài ý muốn chính là, lần này Lục Thủy không thuận theo lời nàng để trêu chọc.

Mà lại dò hỏi:

“Mộ Tiểu thư để ý đến ánh mắc của người khác hay ánh mắt của ta?”

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, chờ đợi đáp án của nàng:

“Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết không chần chờ đáp.

“Vậy ta nói Mộ Tiểu thư là đẹp nhất có vấn đề gì sao?” Lục Thủy nói.

Mộ Tuyết lắc đầu, nhỏ giọng nói:

“Không có.”

Sau đó Lục Thủy không nói gì nữa, mà một đường im lặng đi về phía nhà ga.

Mộ Tuyết thì nhu thuận đi bên cạnh Lục Thủy.

Hai người rất nhanh đã đến nhà ga.

“Lục Thiếu gia, đi đường cẩn thận.” Mộ Tuyết đứng lại nhìn Lục Thủy, tư thái vô cùng đoan trang ưu nhã.

Giống như đang bày ra mặt đẹp mắt nhất của mình cho Lục Thủy thấy.

Một trận gió bỗng quét tới, mái tóc dài của Mộ Tuyết tung bay.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, hắn cảm thấy Mộ Tuyết đẹp đến khiến cho người ta phải kinh diễm, bên ngoài căn bản không tồn tại nữ nhân nào khiến cho người ta kinh diễm như vậy.

Cuối cùng, Lục Thủy gật đầu:

“Mộ Tiểu thư, lúc ăn cơm, nhớ kỹ là phải chuẩn bị cơm đầy đủ, nếu không sẽ không đủ no.”

Nói xong, Lục Thủy xoay người đi vào nhà ga, Chân Võ Chân Linh sớm đã ở đó.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cảm thấy tâm tình tốt đẹp của mình đã hoàn toàn bị câu nói sau cùng của Lục Thủy hủy mất.

“Quả nhiên, Lục Thủy vẫn là cần ăn đòn.”

Sau đó Mộ Tuyết hài lòng xoay người rời đi.

Nàng đương nhiên là về thẳng Lục gia, cửa hàng của con gái kia, đã đi rồi.

--- ---

Lên xe lửa rồi, Lục Thủy mới hỏi:

“Đi quần đảo Mê Vụ mất bao lâu?”

“Đây là xe lửa đi thẳng tới quần đảo Mê Vụ, có lẽ mất khoảng hai ngày.” Chân Võ trả lời.

Xe lửa chạy trên đại dương bao la, là chuyện rất bình thường.

Dù sao đây cũng là tu chân giới.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment