Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 416 - Chương 416: Gặp Người Trùng Cốc

Chương 416: Gặp Người Trùng Cốc Chương 416: Gặp Người Trùng Cốc

‘Hai ngày, nói một cách tương đối thì những người khác đã ở đó được hai ngày rồi, xem ra đạt được kiếm đạo vô thượng cũng không có gì tốt đẹp.’ Lục Thủy phán đoán trong lòng.

Nếu không Nhị Trưởng lão và Tam Trưởng lão làm sao lại để hắn đến trễ như vậy được?

Trực tiếp ném hắn qua một cánh cửa không gian là được.

Sau đó, Lục Thủy nói:

“Đến trạm biển thì xuống xe.”

Chân Võ Chân Linh mặc dù không rõ lắm, nhưng vẫn gật đầu tuân mệnh.

Có lẽ là Thiếu gia muốn tự dùng thủ đoạn đến đó.

Có thể sẽ nhanh hơn không ít.

Buổi trưa, bọn hắn xuống xe lửa, lúc này, ba người đang đứng trên biển lớn.

“Thiếu gia, bây giờ chúng ta vượt qua như thế nào?” Chân Võ đứng một bên hỏi.

“Thiếu gia không định đi tiếp sao?” Chân Linh nói ra nghi vấn của mình.

Lục Thủy không để ý, mà thử trao đổi ngầm trước, tiếp đó mới mở miệng gọi:

“Côn.”

Lời nói vừa dứt, một dòng nước ngầm từ sâu dưới đáy biển vọt lên, lướt về phía Lục Thủy bằng tốc độ đáng kinh ngạc.

Sau đó xông ra khỏi mặt nước.

Xoạt!

Ba người Lục Thủy trực tiếp bị nâng lên.

Côn Bằng đã thuận lợi đến nơi.

Lúc này, Côn Bằng đang vô cùng mừng rỡ.

Chủ nhân cuối cùng cũng đã triệu hoán nó, nó vô cùng vui vẻ.

Côn Bằng lắc lắc cái đuôi ở trong nước, thể hiện mình vô cùng vui sướng.

Chân Võ Chân Linh lúc này mới nhớ tới, Thiếu gia bọn họ còn có một con Côn Bằng làm sủng vật.

Bị Thiếu gia gọi là nhóc con sủng vật.

Lục Thủy đứng trên đầu Côn, bình tĩnh nói:

“Đến quần đảo Mê Vụ.”

Côn suy tư một chút, sau đó hất ba người Lục Thủy lên, tiếp đó há miệng, trực tiếp nuốt ba người vào.

Rồi lặn xuống, biến mất trong biển rộng.

Một lát sau, Lục Thủy và Chân Linh Chân Võ đã xuất hiện ở một vùng biển khác, bọn hắn là từ đáy biển đi lên.

Côn giờ đã lặn xuống dưới.

Nó có chút thất vọng, chủ nhân đi chơi vẫn không mang nó theo.

Nhưng nó vẫn ngoan ngoãn đợi ở dưới biển sâu, chờ đợi lần triệu hoán tiếp theo của chủ nhân.

Chân Võ Chân Linh cảm thấy Côn thật ra rất ngoan ngoãn, đáng tiếc nó quá lớn, không thể mang về nuôi.

Lục Thủy nhìn xung quanh, phát hiện phía trước quả thật có một quần đảo, ở đó còn có khí tức Mê Vụ Chi Đô.

“Xem ra đã đến rồi.”

Chân Võ Chân Linh cũng nhìn thấy, hai người còn thấy ở phía xa có một chiếc thuyền lớn đang đi tới, hẳn là chở người đến.

Khoảng cách xa như vậy, không phải ai cũng sẽ bay thẳng tới đây.

Mà hắn cũng đã điều tra qua, người tới bình thường tu vi đều không quá cao.

Chủ yếu là ngũ giai, lục giai chỉ là số ít.

Số còn lại cũng không có gì tốt để nêu lên, bình thường đều không phải đối thủ của bọn hắn.

“Thiếu gia, người đi vào cũng không ít, chúng ta có vào không?” Chân Võ hỏi.

Phải biết nơi này vào thì dễ ra thì khó, mấy người Lạc Phong cũng mất tích ở chỗ này.

Cho nên chuyện có vào hay không cũng phải thận trọng.

Lục Thủy lắc đầu:

“Không vội, nhìn một chút đã.”

Quần đảo Mê Vụ rất lớn, hắn cần tìm vị trí quan sát một chút, tốt nhất là có thể trực tiếp tìm được tung tích của nhóm Lạc Phong.

Kiếm đạo vô thượng là một chuyện, chủ yếu là, hắn muốn nhìn xem có tin tức liên quan tới Viễn Cổ hay không.

Mà bọn Lạc Phong lại biết cái này.

Chân Võ Chân Linh gật đầu, sau đó mang theo Lục Thủy bay lên không để hắn tiện quan sát.

Chỗ bọn hắn không có người nào, nhưng những chỗ khác thì khó nói, cho nên bọn hắn cũng phải cảnh giác chung quanh, phòng ngừa có người muốn gây bất lợi cho Thiếu gia bọn hắn.

Lục Thủy đứng trên không nhìn quần đảo Mê Vụ.

Ở trên đảo có một làn sương mù mỏng vờn quanh, dưới tình huống bình thường, rất ít người có thể xuyên qua làn sương mù đó để nhìn được tình huống bên trong đảo.

Lục Thủy có sức mạnh thiên địa, ngược lại có thể nhìn thấy một chút.

Nhưng đều là tình huống ngoại vi, nhìn cũng không có tác dụng gì.

Chỉ là nhìn được một hồi, lông mày Lục Thủy liền nhíu lại.

Hắn cảm giác bên trong như ẩn hiện một luồng kiếm ý, hẳn là khí tức của kiếm đạo vô thượng.

“Lại đây một chút.” Lục Thủy nói.

Chân Võ Chân Linh nghe lệnh tới gần.

Thoáng cái, kiếm trong tay Chân Võ Chân Linh đột nhiên rung động.

Giống như có một thanh kiếm vô thượng ở phía trước, khiến cho kiếm của tất cả mọi người đều khiếp đảm.

Đây không phải là linh trí, đây là áp chế Kiếm Đạo.

“Là kiếm đạo vô thượng sao?” Chân Linh đột nhiên nói.

Lục Thủy gật đầu, khẽ nói:

“Xem ra là kiếm đạo vô thượng, mà lại còn hết sức rõ ràng, bình thường chỉ cần người tu chân giới tới gần, thì đều có thể cảm giác được.

Có điều biến hóa này có lẽ mới chỉ xuất hiện trong hai ngày nay.”

Chân Võ hiếu kỳ hỏi:

“Thiếu gia có hứng thú với kiếm đạo vô thượng không?”

Lục Thủy không trả lời, mà chỉ về đằng trước, nói:

“Đi thôi, từ bên kia đi vào.”

Nghe thấy lời Lục Thủy, Chân Võ Chân Linh lập tức đi về phía bên kia.

Đi vào từ bên này, vừa vào sẽ gặp phải một dòng suối nhỏ, nhưng khi bọn người Lục Thủy vừa mới tới, thì lại đột nhiên có mấy người xông ra.

Bởi vì uy lực xông tới cũng không nhỏ, cho nên Chân Võ Chân Linh không có ý định phản lại, mà lựa chọn lùi lại.

Rất nhanh sau đó, có ba người đi tới trước mặt bọn Lục Thủy.

Hai người đã trung niên, tu vi đều là 5.1, một người trẻ tuổi còn lại thì tu vi nhị giai, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt.

Có điều lúc ba người này đi tới, một hương thơm kỳ lạ bỗng xuất hiện.

“Người của Trùng Cốc.” Lục Thủy nhìn ba người này, nói.

Trùng Cốc cũng được cho là thế lực đỉnh cấp, thực lực bất phàm, người bình thường không có biện pháp nào bắt được bọn hắn.

Danh tiếng của Trùng Cốc không tốt, hoặc là nói tiếng xấu rõ ràng, nhiều người đối mặt với bọn họ đều chọn cách kính nhi viễn chi.

Tu sĩ Trùng Cốc có tu vi cao thâm đối với tu chân giả bình thường mà nói, đặc biệt phiền phức.

Cha Lục Thủy rất ghét Trùng Cốc.

Rất khó dây dưa.

“Có chút hiểu biết.” Người trẻ tuổi kia có chút khinh thường nhìn Lục Thủy.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, không cần biết Lục Thủy là Thiếu gia nhà nào, hoặc là con trai trưởng bối của tông môn nào, Trùng cốc đều không thèm để ý.

Người bọn hắn cần để ý tới, bọn hắn không có khả năng không biết.

Sau đó bọn hắn cũng không định chờ bọn Lục Thủy mở miệng, mà trực tiếp khởi hành tiến về quần đảo Mê Vụ.

“Đi thôi, đừng kéo dài thời gian nữa.” Lý Liệu Nguyên của Trùng Cốc nhẹ nhàng nói.

Đối mặt với các loại nhất lưu hoặc là thiên kêu của tông môn đỉnh cấp, hắn cũng không cần quá e ngại, huống chi là loại người đi đường không ai biết kia?

Căn bản không cần phải đặt ở trong lòng.

Ở Trùng Cốc hắn không phải là người có thiên phú cao nhất, nhưng chắc chắn là một trong những người có thiên phú cao nhất.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment