Nếu so về bối cảnh, ở trong Trùng Cốc không có mấy người vượt được hắn.
Kể cả ở trong những tông môn khác cũng thế.
Không phải mỗi một thiên chi kiêu tử đều có bối cảnh đầy đủ.
Hắn không chỉ có thiên phú, mà còn có bối cảnh.
Cái này có nghĩa là hắn chắc chắn so với phần lớn những thiên phú khác còn tốt hơn, đi càng xa, con đường tương lai càng rộng.
Đã như vậy, bây giờ hắn còn cần cho mấy người trước mặt này mặt mũi sao?
Nhún nhường sẽ chỉ càng khiến người khác được cơ làm càn.
Chân Võ nhìn Lục Thủy, hỏi:
“Thiếu gia?”
“Đi thôi.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Giờ không phải lúc xuất thủ.
Đột nhiên xuất hiện xung đột giữa chuyện chính yếu và chuyện thứ yếu, hắn chỉ có thể chọn bảo vệ chuyện quan trọng hơn.
Mục đích quan trọng nhất bây giờ đương nhiên là, từ hôn.
Người bên ngoài nhiều lắm, không thể tùy tiện động tay động chân được.
Chân Võ Chân Linh không nói gì, chỉ đi theo Lục Thủy.
Luôn có cảm giác lần này bọn hắn đã thất trách rồi.
Rất nhanh sau đó, ba người Lục Thủy đi vào trong sương mù.
“Cứ nhìn theo ta, không cần quản chuyện khác.” Lục Thủy nhắc nhở.
Chân Võ Chân Linh không dám phân tâm, lập tức nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Thủy, sợ mất dấu.
Rất nhanh sau đó, bọn hắn đã đi xuyên qua lớp sương mù, đi tới một khoảng đất trống trong rừng cây.
Bên cạnh có một dòng suối nhỏ, nước chảy tương đối nhanh.
“Thí chủ, cẩn thận dưới chân.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Lục Thủy.
Lục Thủy cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện bên chân mình có một đóa hoa, đóa hoa này đang nghiêng về phía chân hắn chảy nước miếng.
Nhục Thực Hoa, ăn thịt mà lớn lên.
Ăn càng nhiều sinh trưởng càng nhanh, dưới tình huống bình thường đều cao gần bằng eo.
Nhưng đóa Nhục Thực Hoa này không bình thường, một nửa bắp chân cũng không cao bằng, nhìn không khác gì một đóa hoa nhỏ.
Lục Thủy không để ý đến đóa Nhục Thực Hoa dinh dưỡng không đầy đủ này nữa, mà quay đầu nhìn về phía người vừa nói.
Là một vị hòa thượng, bộ dáng trung niên, ăn mặc khá đơn giản.
“Đại sư muốn trừ yêu sao?” Lục Thủy hỏi.
Ánh mắt vị hòa thượng này rất thanh tịnh, không có từ bi, không có dục niệm.
Rất bình thường.
Cho nên Lục Thủy không gọi hắn là hòa thượng, mà gọi một tiếng đại sư.
Đối phương tu vi ngũ giai, nhưng không giống với hòa thượng hắn gặp phải trước đó.
Không có phật quang, chỉ có thể tính là người bình thường.
“Hoa không tính là yêu.” Vị hòa thượng lắc đầu nói.
“Nó ăn người.” Lục Thủy nói.
Hòa thượng cười cười:
“Thí chủ có thể nhìn ra ư?
Đóa Nhục Thực Hoa này dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa, nói tuy chảy nước miếng với thí chủ, nhưng cũng chưa có cắn.
Nó không giống với những đóa Nhục Thực Hoa khác.”
Lục Thủy nhìn Nhục Thực Hoa rồi gật đầu, đúng vậy, đóa hoa này ngoại trừ chảy nước miếng đối với hắn, cũng không chủ động cắn hắn, nó không có linh trí.
“Hoa này chưa từng ăn thịt, nhưng bản năng của nó muốn ăn thịt.
Mà bản năng này đang bị ức chế lại.
Hoa này có nhân tính, có phật tính.
Ngàn năm muôn thuở.” Hòa thượng tuyên câu phật hiệu, nghiêm mặt nói.
Lục Thủy nhìn hòa thượng, hỏi:
“Đóa Nhục Thựa Hoa này có duyên với Phật môn?”
“Trước đó bần tăng cho là như vậy.” Hòa thượng nhìn Nhục Thực Hoa, tiếp tục nói:
“Thế nhưng lúc bần tăng muốn dẫn nó rời đi, thí chủ lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nó.
Cho nên đóa hoa này với bần tăng, hữu duyên vô phận, người thực sự có duyên phận với nó, hẳn là thí chủ.
Nếu như thí chủ không ngại có thể đem đóa hoa này theo, tương lai nó có khả năng lớn sẽ đạt được đạo quả.”
Hòa thượng có chút tiếc nuối, cũng có chút vui mừng.
Lục Thủy nhìn hòa thượng, cuối cùng mở miệng hỏi:
“Pháp danh của đại sư là gì?”
“Bần tăng là Tư Lượng.” Tư Lượng đáp.
Lục Thủy suy nghĩ một chút, rồi khẽ nói:
“Vãn bối là Đông Phương Hạo Nguyệt.”
Hòa thượng gật đầu với Lục Thủy:
“Vậy Đông Phương thí chủ có mang theo đóa Nhục Thực Hoa này không?”
Lục Thủy cúi đầu nhìn đóa Nhục Thực Hoa, nó vẫn còn đang chảy nước miếng, nhưng ngoài ra cũng không có động tác nào khác.
Lục Thủy lấy ra một thứ quả từ bên trong pháp bảo trữ vật, ném xuống trước đóa Nhục Thực Hoa.
Trái cây vừa rơi xuống đất, Nhục Thực Hoa liền cắn lấy trái cây, đồng thời vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm chân Lục Thủy, vừa chảy nước miếng vừa cắn miếng trái cây trong miệng, giống như nhìn chân Lục Thủy thì ăn cơm sẽ dễ hơn vậy.
Lục Thủy nhìn một màn này, cuối cùng nói;
“Chân Võ, đem theo đi.”
Mang cái này về đi, cho Mộ Tuyết xem.
Mộ Tuyết không thích thì ném cho Đông Phương Tra Tra chơi, để Đông Phương gia đỡ nói người làm biểu ca như hắn mà lại không cho được cái gì.
Đương nhiên, nếu Mộ Tuyết hích, vậy kẻ làm biểu ca như hắn này đành để bị coi như không cho được cái gì rồi.
Hòa thượng thấy Chân Võ đã bắt đầu xới đất xung quanh Nhục Thực Hoa lên, liền chủ động cáo từ.
“Bần tăng còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy các vị thí chủ nữa.”
Nói xong liền lập tức rời khỏi, hắn cũng không tính đồng hành cùng bọn Lục Thủy.
Di dời Nhục Thực Hoa xong, Chân Võ mới mở miệng nói:
“Thiếu gia, đối phương có thể là người của Khổ Hải Phật Môn, có vẻ như bên phía phù tu cũng có người đến, mặc dù chưa nhìn thấy người của Thần Chúng, nhưng khả năng bọn hắn có tới cũng rất cao.”
Lục Thủy gật đầu, hắn biết đối phương là người của Khổ Hải Phật Môn.
Nhưng đối phương không phải kiếp sau, không phải người có tu vi cao cường, cho nên thứ đối phương biết hẳn cũng không nhiều.
Về phần đối phương đến đây là để tìm cái gì, dựa vào phật tính đối phương biểu hiện ra, thì có bắt lại cũng không tra hỏi được gì.
Đối phương có phật tính không ư?
Nhìn qua thì không có, nhưng Lục Thủy cảm thấy người này càng gần Phật hơn.
Nhưng chính bởi vì vậy mà hắn có thể xác định được rằng, nơi này quả thực có thứ đối phương muốn tìm, sẽ không đến không.
“Trước đi tìm bọn Lạc Phong đã.” Lục Thủy nói.
Chỉ cần tìm được bọn Lạc Phong, đại khái liền có thể biết được nơi này có cái gì, hoặc là nói có thể biết đồ vật kia đang ở đâu.
Ngay lúc Lục Thủy đang định đi tìm bọn Lạc Phong thì lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Chân Võ Chân Linh lúc này cũng ngẩng đầu nhìn theo, kiếm trong tay hai người lại một lần nữa rung động.
Trên bầu trời dường như xuất hiện một thanh kiếm, một thanh kiếm đủ để loại bỏ mọi thanh kiếm khác.
Nhưng nhìn lên thì lại không thấy có gì.
Tiếp đó, trên không trung xuất hiện kiếm quang, vệt kiếm quang này khuếch tán ra bốn phía, có một chút còn hướng về phía Lục Thủy bên này.
Chân Võ Chân Linh không chút do dự, lập tức tiến lên trước che chắn Lục Thủy.
Ầm!!!
Kiếm quang đập thẳng về phía Chân Võ Chân Linh.
Lực lượng tứ giai bộc phát.
Nhưng lực lượng này đến nhanh mà đi cũng nhanh, thời lượng bộc phát chỉ trong nháy mắt.
Khí tức cũng chỉ thoáng qua, lúc lực lượng biến mất, dị biến trên bầu trời cũng biến mất theo.
-----
Dịch: MB_Boss