Nhưng trên mặt đất lại thêm ba mảnh vỡ.
Mảnh vỡ này nhìn giống như gỗ, nhưng sờ vào lại có cảm giác như kim loại.
Ba mảnh vỡ này phát ra ánh sáng lấp lánh, giống như sợ người khác không nhìn thấy nó vậy.
“Đây là?” Chân Linh dùng kiếm đụng đụng lên một mảnh vỡ.
Lục Thủy nhìn mảnh vỡ, nói:
“Nhặt lên đi, là mảnh vỡ do kiếm đạo vô thượng giải phóng.”
Chân Võ Chân Linh không chút chần chờ, lập tức cất ba mảnh vỡ kia vào, lúc nhìn kỹ lại, bọn hắn phát hiện cái này rất có thể là mảnh vỡ của kiếm.
“Thiếu gia, mảnh vỡ này có làm được cái gì không?” Chân Võ tò mò hỏi.
“Có lẽ là chìa khóa mở cửa.” Lục Thủy nói xong câu đó liền nhấc chân đi về phía trước.
Chân Võ Chân Linh tự nhiên hiểu rõ, cho nên là, càng có nhiều mảnh vỡ, càng có khả năng đạt được kiếm đạo vô thượng?
Chỉ là Thiếu gia hình như không có hứng thú gì đối với kiếm đạo vô thượng.
Nếu không thì chuyện đầu tiên làm khi đến đây đại khái đã là đi tìm kiếm đạo vô thượng.
Lục Thủy vẫn tiếp tục đi về phía trước, trong tay còn cầm một nhánh cây, là do Chân Võ bẻ.
Chân Võ và Chân Linh đi theo phía sau Lục Thủy, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn một cảnh này lại nhớ về trước đây, khi đó cứ nghĩ Thiếu gia đang giả vờ thần bí.
Về sau lại nghĩ rằng khi đó là Thiếu gia cố ý hành động, từ đó ẩn giấu thủ đoạn thực sự của mình, mà bây giờ xem ra, Thiếu gia là đang nghiêm túc làm việc.
Thiếu gia thế mà lại thật sự có thể ném nhánh cây tìm được người.
Cái này, có phải có chút giống trò đùa không?
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lúc Thiếu gia xem bói, cũng không khác gì trò đùa cả.
Cho nên, không có cái gì dễ nói.
Đi một hồi, Lục Thủy lại ném nhánh cây lần nữa, hắn nhìn nhánh cây bay trên không, chờ đợi manh mối tiếp theo.
Mà nhánh cây bị ném lên không trung kia, ngay lúc sắp hạ xuống thì, vèo.
Một đòn công kích đánh thẳng vào cành cây, sau đó bay thẳng về phía xa.
Oanh!
Tiếng nổ vang lên.
Lục Thủy không đi xem nơi vừa xảy ra biến cố, mà đứng tại chỗ nhìn vị trí mà nhánh cây biến mất.
Dưới một đòn vừa rồi, nhánh cây đã sớm hóa thành bột phấn.
Lục Thủy thở dài một hơi, rồi giương mắt nhìn về phía trước.
“Qua kia xem một chút đi.”
Nhánh cây đáng thương của hắn đã dùng cả sinh mệnh nói cho hắn biết hướng công kích của đòn vừa rồi.
Theo bước tiến của bọn Lục Thủy, càng ngày càng có nhiều dư chấn của đòn công kích vừa rồi truyền tới, nhưng Lục Thủy đi trên đường cũng không để ý những thứ này.
Nếu có thứ đột nhiên phóng vào hắn, Chân Võ và Chân linh tự nhiên sẽ ngăn cản hộ.
Lúc ba người vừa đặt chân vào khu vực chiến đấu thì đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống.
Bộp!
Rơi xuống ngay trước mặt Lục Thủy là hai mảnh vỡ khác.
Nói cách khác, hiện tại đang có người đánh nhau tranh đoạt hai mảnh vỡ này.
Oanh!!!
Cách đó không xa, những tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Có người bị đánh rơi xuống đất.
“Người Kiều gia cũng chỉ có thế này, lại còn mang theo phế vật đến, còn làm được cái gì?” Một giọng nói khinh miệt vang lên.
“Giao mảnh vỡ ra sớm hơn một chút thì đã không có chuyện gì rồi, không phải sao?
Đối nghịch với Trùng cốc của bọn ta, kể cả Kiều gia cũng không được.” Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
“Lý Liệu Nguyên, ngươi không thấy làm vậy là hơi quá đáng rồi sao?” Một nữ nhân nói.
“Hừ, tiền bối, nơi này là quần đảo Mê Vụ, đã đi vào thì phải chấp nhận quy tắc, ai có nhiều mảnh vỡ hơn, người đó liền có thể tiếp cận kiếm đạo vô thượng.
Ta không tin tiền bối gặp được người yếu hơn thì sẽ không xuất thủ.
Khi đó liệu tiền bối có còn cảm thấy mình quá đáng nữa không?
Muốn trách chỉ có thể trách chính mình không đủ mạnh.” Lý Liệu Nguyên nói.
“Đồ vật chúng ta đã trực tiếp giao ra, dưới tình huống như vậy mà ngươi còn xuất thủ với chúng ta, ta tự nhận ta còn chưa có vô sỉ như ngươi.” Nữ nhân kia tức giận nói.
Nếu như bọn họ phản kháng thì cũng thôi đi, thế nhưng đồ vật bọn họ đã giao ra rồi, vậy mà còn cố tình đả thương bọn họ.
“Tiền bối, chúng ta đoạt đồ vật của ngươi, cướp đi hy vọng có được kiếm đạo vô thượng của các ngươi.
Đây là thù, ai mà biết liệu trong thời khắc mấu chốt các ngươi có đột nhiên nhảy ra đâm bọn ta một đao hay không?
Đổi thành những người khác thì đã bị bọn ta đuổi tận giết tuyệt rồi, vẫn là nên cảm tạ thân phận của mình đi.
Bọn ta cũng không muốn kết thù với Kiều gia.” Lý Liệu Nguyên bình tĩnh nói.
“Huống hồ, đồ vật vẫn còn chưa tới tay ta, không phải sao?” Lý Liệu Nguyên lại bổ sung một câu.
Lý Liệu Nguyên nói xong liền định thu hồi những mảnh vỡ kia lại, có côn trùng của gã bám vào đó rồi thì không có khả năng biến mất được.
Chẳng qua là lúc gã thử thu hồi lại, lại đột nhiên phát hiện mình đã mất liên lạc với đám côn trùng kia.
Phải biết đám côn trùng đó là do gã tỉ mỉ bồi dưỡng mà thành, hơn nữa còn là đám mà gã lấy trứng từ chỗ trưởng bối, đừng nói cùng giai, ngay cả tam giai cũng giết không chết.
Tại sao bây giờ lại mất liên lạc như thế được?
Đây là dấu hiệu tử vong.
“Người nào?” Lý Liệu Nguyên lập tức nhìn bốn phía xung quanh.
Lúc này, Lý Liệu Nguyên mới nhìn thấy ở gần đó có người đang đứng, người kia nhẹ nhàng ngồi xuống cầm hai mảnh vỡ lên.
Người này tự nhiên là Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn thấy Lý Liệu Nguyên, cũng nhìn thấy cường giả ngũ giai bên cạnh gã.
Mà đối thủ của mấy người này là một vị phu nhân, nhìn còn rất trẻ.
Cũng có tu vi ngũ giai.
Đằng sau phu nhân còn có một người thanh niên, một thanh niên cụt tay.
Hắn bị ngã trên mặt đất, nhìn qua giống như bị thương không nhẹ.
Kiều Dã, trong đầu Lục Thủy đột nhiên hiện ra cái tên này.
Nhưng Lục Thủy cũng không để ý đến mấy người này, mà cầm lấy mảnh vỡ ở phía trước lên, thuận tiện giết chết đám côn trùng bên trên, thật buồn nôn.
Hắn ghét nhất là chơi côn trùng.
Còn may mà Mộ Tuyết không chơi, nếu không sẽ lại phải đại náo với nàng một lần.
Đương nhiên, Mộ Tuyết thật ra rất hiểu chuyện.
Chỉ cần là thứ hắn không thích, Mộ Tuyết cũng sẽ không làm.
Ai có thể cưới được một người vợ tốt như của hắn chứ? Cha hắn cũng không có vận khí tốt như vậy?
Mẹ hắn được không?
Tốt, nhưng lại có cái ham muốn nhỏ là nấu ăn.
Đương nhiên, đôi khi cũng khiến cho người ta một lời khó nói hết, dù sao cũng là người của Đông Phương gia mà, có thể hiểu được.
Sự xuất hiện của Lục Thủy tự nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
‘Trên thân người này có pháp bảo che đậy cảm giác sao? Ta thế mà lại không cảm giác được sự tồn tại của hắn.’ Hộ vệ của Lý Liệu Nguyên có chút bất ngờ.
Nhưng khi thử cẩn thận cảm giác lại, hắn phát hiện mình vẫn có thể cảm giác được.
Cho nên kết luận là lúc đó vừa vặn đang chiến đấu, không để ý đến, tạo thành sơ hở cho đối phương chui vào.
-----
Dịch: MB_Boss