Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 420 - Chương 420: Đạo Cuối Cùng, Đại Đạo Tự Nhiên

Chương 420: Đạo Cuối Cùng, Đại Đạo Tự Nhiên Chương 420: Đạo Cuối Cùng, Đại Đạo Tự Nhiên

Lý Liệu Nguyên quay đầu nhìn về phía Lục Thủy, dữ tợn nói:

“Ngươi muốn đối địch với Trùng cốc sao?”

Lục Thủy nhìn đối phương, bình tĩnh nói:

“Giết.”

Chân Võ Chân Linh một lần nữa lao lên, song kiếm đâm thẳng về phía Lý Liệu Nguyên.

Lý Liệu Nguyên không tránh né, không sợ hãi, chỉ nhìn chằm chằm Lục Thủy, thần sắc âm lãnh dị thường.

Cuối cùng, Lý Liệu Nguyên hóa thành vô số côn trùng dưới kiếm của Chân Võ Chân Linh.

“Phân thân?” Chân Võ nói.

Thật ra bởi vì chuyện lần trước, bọn hắn có đi nghiên cứu qua về Trùng cốc, nhưng bọn hắn cũng không nhìn ra đối phương là phân thân.

Đáng nhẽ bọn hắn phải nhận ra, bọn hắn còn đặc biệt học được pháp môn tương tự.

“Không cần suy nghĩ nhiều, phân thân của hắn không phải phân thân bình thường, có cường giả giúp hắn tạo ra phân thân này, rất giống với người thực.” Lục Thủy nói.

Nếu như đó không phải phân thân thì hắn đã động thủ rồi, làm sao có thể để đối phương chạy nhảy lâu như vậy.

Nhưng hắn có thể khẳng định, mặt mình đã bị bản thể của đối phương thấy được.

Lần sau gặp rồi động thủ vậy.

Giờ không thừa hơi đi để ý.

Về phần Chân Võ Chân Linh, nếu không phải vừa vặn có chuyện vị ngũ giai kia làm to chuyện với một vị ngũ giai khác, thì nào có dễ dàng chiến thắng như vậy.

Khi đó muốn giết đối phương thì còn phải bồi thêm nửa cái mạng.

Nhưng đối phương khinh địch cũng là điểm trí mạng.

“Thiếu gia, có thêm một mảnh vỡ.” Chân Võ nói.

Đây là cái ở trên người ngũ giai kia.

‘Xem ra mỗi người đều sẽ có một mảnh vỡ.’ Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng.

Ba người bọn họ có ba mảnh, hai người Kiều Càn có hai mảnh, cộng thêm mảnh của ngũ giai kia nữa, mỗi người vừa vặn có một mảnh.

Về phần phân thân kia, hắn không phải là người.

Đương nhiên, Lục Thủy cũng không thèm để ý đến Trùng cốc.

Mạnh đến mấy thì mạnh, có thể mạnh bằng nhà hắn được sao?

Chỉ cần một người nhà hắn bước ra là đã đủ để diệt gọn cái gọi là Trùng cốc.

Đương nhiên, Lục Thủy không có ý định mang vấn đề này về Lục gia, hắn sẽ xử lý mọi chuyện sạch sẽ ở chỗ này.

Tiếp đó, Lục Thủy nhìn về dãy núi phía trước, vị trí của bọn hắn hiện tại là ở ngay phía trước dãy núi.

Bọn Lạc Phong hẳn là ở bên trong.

“Đi thôi.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Sau đó đi thẳng về phía dãy núi.

Nếu bọn Lạc Phong ở bên trong, như vậy đồ vật kia tám chín phần mười cũng ở bên trong.

‘Hy vọng là vật gì đó hữu dụng.’ Lục Thủy nghĩ.

Gần đây vẫn luôn không có tiến triển gì, điều này khiến cho Lục Thủy cảm thấy rất bất lực.

Có điều phần lớn thời gian gần đây đều dùng để ở cùng Mộ Tuyết, cũng không nói được gì.

Một lúc lâu sau, nhóm Lục Thủy đi đến chân núi.

“Thiếu gia, nơi này có cái gì sao?” Chân Võ cảm giác, nhưng trong cảm nhận của hắn, nơi này không có bất kì vật gì.

Lục Thủy không nói gì, chỉ nhìn ngọn núi trước mặt, một lát sau mới nói:

“Có, cũng lại không có.”

Nghe không hiểu, đây là cảm giác trực quan nhất của Chân Võ Chân Linh.

Bọn hắn không phân rõ Thiếu gia là đang giả vờ thần bí, hay là cao thâm khó lường.

Luôn có cảm giác có đôi khi Thiếu gia nói thật, có đôi khi lại chỉ là thuận miệng nói nói một chút.

Ngọn núi này không có gì đặc biệt, chỉ là một ngọn núi bình thường.

Điểm đặc biệt chính là chiều cao của ngọn núi này.

Từ vị trí bây giờ của bọn hắn mà nhìn thì không cao, nhưng đứng từ xa mà nhìn thì lại là cao tận tầng mây.

Đại khái chính là như vậy.

Lúc đi đến sường núi, Lục Thủy nhìn thấy một dòng suối nhỏ, hắn lập tức thuận theo dòng suối này đi lên trên.

Một hồi lâu sau, bọn hắn đi tới trước một ao lớn, không, hẳn nên gọi là hồ nước mới đúng.

Nước trong hồ trong không thấy đáy, không một chút gợn nào, hoàn toàn phẳng lặng.

Hồ rất sâu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ phía dưới.

Chân Võ Chân Linh kinh ngạc:

“Đây, chỗ này là nơi nào?”

Chân Võ Chân Linh nhìn xuống hồ, bọn hắn thấy ở trong hồ nước có một kiến trúc cổ, nhìn không hiểu là cái gì, nhưng có thể xác định một chuyện, đây là kiến trúc nhân tạo.

Kiến trúc này cứ nằm an tĩnh ở dưới hồ nước như vậy, không người ra vào.

“Đi xuống xem một chút đi.” Nói rồi, Lục Thủy liền bước một chân vào trong nước.

Khi hắn vừa bước vào trong nước, nước trong hồ lập tức tự động tách ra để không chạm vào Lục Thủy.

Chân Võ Chân Linh không chút chần chờ, nhanh chóng đi theo, miễn lát nữa lại phải tự mình dùng pháp thuật ngăn cách nước.

Ảnh hưởng đến Thiếu gia thì là bọn hắn không đúng.

Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã nhẹ nhàng đặt chân xuống đáy hồ, hắn đứng ở trong kiến trúc, nhìn những tòa nhà xung quanh một lượt, sau đó hướng giữa mà đi.

Nơi này có cột đá, có bích họa, có cửa đá, cũng có dạng kiến trúc giống như thạch ốc.

Chân Võ Chân Linh không biết rõ nơi này là nơi người nào sống, cũng không hiểu nổi nơi này thuộc về niên đại nào.

Lục Thủy cũng không biết cụ thể, đồ vật từ Mê Vụ Chi Đô, cơ bản không có ai biết rõ niên đại của nó.

Mê Vụ Chi Đô là một nơi rất kỳ lạ, khi nào rảnh rỗi có lẽ hắn sẽ vào xem.

Kiếp trước không có hứng thú, nhưng kiếp này hắn rất có hứng thú.

Xem ra trước kia đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện thú vị.

Đương nhiên, hắn chưa từng hối hận.

Có điều, sau khi cưới hắn muốn đi dạo khắp nơi một lần.

Sau này hẵng nói vậy.

Lúc này, Lục Thủy đang đứng ở phía trước một cánh cửa bằng đá, lúc Lục Thủy đến gần, toàn bộ nước bên trong đã tách ra.

Cánh cửa không có khe hở, giống như phiến đá vậy.

Phía trên mọc đầy rêu xanh.

Lục Thủy giơ một ngón tay lên, điểm lên trên cửa đá.

Hô một tiếng, tất cả rêu xanh trên cánh cửa đều tiêu tán, lộ ra mấy chữ.

Là văn tự cổ.

“Văn tự thời kỳ Viễn Cổ?” Lục Thủy nói.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy lạ, nếu không phải là văn tự thời kỳ Viễn Cổ, bọn Lạc Phong cũng không tới đây.

“Tiên đỉnh? Thiếu gia, cái này có nghĩa là chỉ có tiên đỉnh mới có thể vào sao?” Chân Võ hỏi.

Chân Linh cũng tò mò:

“Tiên đỉnh là cảnh giới gì?”

Đối với cảnh giới này, bọn hắn cũng chỉ có chút kiến thức nửa vời.

“Tiên đỉnh, Đại La Tiên Quân.

Đạo cuối cùng, Đại Đạo Tự Nhiên.

Phật viên mãn, Đại Thừa Cổ Phật.

Dưới Chân Thần, Thiên Nguyên Chủ Thần.

Đại khái là như vậy.”

Để nói ra mấy cái này hắn đã phải suy nghĩ rất lâu, loại đồ vô dụng này, hắn căn bản sẽ không hao tâm tổn trí nhớ làm gì.

Cảnh giới tu chân bình thường hắn đương nhiên nhớ rõ, thứ không nhớ nhất, đại khái là Thần Chúng.

Một đám bệnh tâm thần.

Chân Võ Chân linh gật đầu, thật ra bọn hắn không có ý kiến gì, bởi vì bọn hắn không biết từ tứ giai đến đại đạo tự nhiên, còn phải đi xa đến cỡ nào.

Cảnh giới ở giữa lại càng mơ hồ.

Tứ giai như bọn hắn đã tính là biết rất nhiều, ít nhất những tứ giai khác khẳng định không biết nhiều bằng bọn hắn.

Thiếu gia không tính.

Đúng, nếu không nhớ lầm, Thiếu gia cũng là tứ giai.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment