“Thiếu gia, như vậy phải là Tiên đỉnh mới có thể đi vào sao?” Chân Võ lại hỏi lại.
Lục Thủy lắc đầu, nói khẽ:
“Nơi này bị ảnh hưởng bởi Mê Vụ Chi Đô, đã không thể nào phán định cảnh giới nữa, chỉ cần có tiên lực, tự nhiên có thể đi vào.”
Chân Võ Chân Linh không biết nói gì, bọn hắn đều không tu tiên, như vậy không phải là không thể đi vào sao?
Ngay lúc này, Lục Thủy đụng tay lên trên chữ ‘Tiên’.
Một khắc sau, Chân Võ Chân Linh kinh ngạc nhìn thấy có một khe sáng hiện ra ở giữa cửa đá, giống như đang bắt đầu mở ra vậy.
...
Chân Võ Chân Linh rất bất ngờ, vì sao nơi cần tiên lực mới có thể vào, Thiếu gia lại có thể trực tiếp mở ra như vậy được?
Thiếu gia tu tiên sao?
Thế nhưng rõ ràng là không phải, tiên lực phải đến sau thất giai mới có mà.
Phải không?
Lục Thủy không để ý, không có tiên lực hắn không biết mô phỏng lại sao?
Có loại sức mạnh nào sức mạnh thiên địa không có khả năng mô phỏng lại à?
Khe sáng lớn dần, cửa đá biến mất, bị ánh sáng kia thay thế.
Sau khi cửa đá hoàn toàn biến mất, Lục Thủy liền nhấc chân đi vào:
“Theo ta.”
Chân Võ Chân Linh không dám chần chờ, lập tức đuổi theo.
Hai người cũng nâng cao cảnh giác, không biết bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, có nguy hiểm hay không.
Chỉ cần lơi là cảnh giác một chút thì sẽ có thể bị thương, sẽ có thể phải nằm lại ở chỗ này.
Thiếu gia có thể hờ hững, không để ý, nhưng bọn hắn không thể.
Lục Thủy đi vào bên trong, khi hắn vừa bước vào thì bỗng nghe thấy phảng phất như có tiếng cười ở đâu đó, âm thanh này giống như truyền tới từ dòng thời gian xa xưa vô tận, nghe rất mơ hồ.
Nhưng khi hắn vừa vượt qua cửa, những âm thanh này liền biết mất.
Giống như vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Chân Võ Chân Linh lúc vừa đi vào cũng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn duy trì cảnh giác.
Lục Thủy quay đầu nhìn một cái, phát hiện phía sau là một bức tường, cánh cửa vừa rồi sớm đã không thấy đâu.
Không có gì bất ngờ.
Sau đó, Lục Thủy bắt đầu xem xét kỹ bốn phía, đây là một hành lang, rất rộng rãi, chỉ là có hơi tối.
Nơi mờ mờ tối thế này, cảm giác như càng đi về phía trước sẽ càng tiến sâu vào bóng tối, cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng.
“Vào xem đi.” Lục Thủy nói.
Chân Võ Chân Linh đứng hai bên trái phải đi theo Lục Thủy, bọn hắn không dám buông lỏng chút nào, phải biết bầu không khí lờ mờ nơi này rất kỳ quái, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có cái gì đó nhảy ra.
Mà càng đi về phía trước lại càng tối.
Giống như từng bước đi xuống vực sâu vậy.
Bọn hắn rất để ý, nhưng không hỏi gì, Thiếu gia có suy tính riêng, giờ không phải lúc để hỏi.
--- ---
“Kiếm đạo vô thượng?” Nghe Chưởng môn Thiên Nữ bẩm báo, Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn.
Nàng còn tưởng rằng Tam Trưởng lão để Lục Thủy đi làm gì cơ, hóa ra là đi thử đoạt kiếm đạo vô thượng.
Nhưng Lục Thủy không có khả năng đoạt được kiếm đạo vô thượng, thời kỳ đầu Lục Thủy căn bản không học kiếm.
Sau này đại khái cũng có vung vài đường, nhưng không phải kiếm tu chân chính.
Theo như Lục Thủy nói, hắn không phải người tu kiếm, mặc dù kiếm của hắn đã đánh bại vô số người, nhưng bình thường hắn không cần.
Đây là tôn trọng đối với kiếm tu.
Vì sao Lục Thủy lại đường đường chính chính nói ra như vậy?
Là cha hắn dạy.
‘Nhưng Lục Thủy đôi khi cũng rất vô lý, chỉ cần gặp được đồ vật hắn muốn nghiên cứu, có thể đánh thắng liền xắn tay đi bắt.
Cứ muốn cái gì là xắn tay đi bắt, nếu không phải có ta giám sát, thì thế giới yếu ớt này không biết đã sụp đổ bao nhiêu lần rồi.’ Mộ Tuyết lắc đầu.
Mỗi lần phát sinh chuyện như này, hai người đều sẽ cãi nhau.
Còn đánh một trận.
Kết quả cuối cùng lần nào cũng vậy.
Một kiếp này cũng là như vậy, dù Lục Thủy có phản kháng thế nào cũng không đánh lại nàng.
Sau đó Mộ Tuyết lắc đầu:
‘Hay là kiếp này cứ giả vờ nhu nhược đi, đợi Lục Thủy mạnh lên liền bắt đầu giả vờ, mặc dù cứ giả bộ thì sẽ yếu thật đi, nhưng như vậy cũng tốt, sẽ được yêu thương.’
Nghĩ như vậy, khóe miệng Mộ Tuyết liền dâng lên ý cười.
Nàng thích được Lục Thủy sủng ái.
Mạnh hay không mạnh không quan trọng.
Nàng cũng không bạo lực, chỉ cần Lục Thủy không chọc giận nàng.
Ví dụ như cố ý vá lại quần áo của nàng rồi lừa nàng mập lên, nàng đương nhiên sẽ tức giận.
Khi đó nàng thật sự bị hù chết.
Kết thúc hồi ức, Mộ Tuyết mới nói:
“Người của Thiên Nữ tông cũng muốn đi vào sao?”
“Đúng vậy, Thần Nữ đại nhân, nghe nói quần đảo Mê Vụ đi ra từ Mê Vụ Chi Đô, bên trong có khả năng ẩn chứa chuyện từ thời kỳ Viễn Cổ, cho nên muốn đi vào thử thời vận, xem xem có biết được tin tức gì liên quan đến Chiến Thần Tiên Đình hay không.” Chưởng môn Thiên Nữ nói.
Mộ Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu như muốn biết chuyện thời kỳ Viễn Cổ, rảnh có thể đến thăm Hải Yêu, các nàng có lẽ sẽ biết chút chuyện.”
Nghe Mộ Tuyết nói, Chưởng môn Thiên Nữ đương nhiên đồng ý.
Gần đây nàng phải chuẩn bị một chút, mượn cớ đến thăm Hải Yêu.
Một lát sau, Mộ Tuyết liền ngắn liên lạc.
Thật ra, nàng không có hứng thú gì với Tiên Đình hay Chiến Thần, nàng cần chính là thời gian, địa điểm chính xác để thay thế đối phương, sau đó giáo dục Lục Thủy cách làm người.
Nhưng Chưởng môn Thiên Nữ muốn tra rõ nội tình của đối phương, đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Mà biết rõ bối cảnh của đối phương cũng tốt, như vậy có thể xác định được đối phương có mục đích khác hay không.
Đương nhiên, kết cục cuối cùng vẫn sẽ không thay đổi.
Có điều không thể xuống tay với Lục Thủy quá nặng được, để lại chút bóng ma thì tốt, nhưng không thể là bóng ma quá lớn.
Vừa nghĩ tới không lâu sau là có thể đánh Lục Thủy, Mộ Tuyết liền vui vẻ.
Nhất định phải đánh, dù Lục Thủy đối tốt với nàng cũng phải đánh một trận.
Một trận này rất quan trọng đối với Lục Thủy.
Để hắn hiểu rõ tu chân giới thật ra rất tàn khốc.
Dù hắn có là Đại Thiếu gia cũng không thể an toàn một trăm phần trăm.
--- ---
“Những thứ này là gì?” Kiếm Lạc một đao chém đứt dây leo xông tới, nói.
Cách đó không xa, kiếm quang mạnh mẽ xẹt qua, là kiếm ý của Kiếm Khởi.
Hắn đang chiến đấu với một đóa hoa lớn.
Dây leo tứ tán, phía Kiếm Lạc bên này cũng chỉ còn chút dây leo yếu ớt.
Nhưng số lượng lại nhiều, đủ để khiến cho Kiếm Lạc cảm thấy mệt.
“Dây leo này, giáo viên tiểu học chưa từng dạy ngươi sao? À đúng, ngươi chưa từng đi học.” Sơ Vũ đứng ngáp bên cạnh Kiếm Lạc, giống như không thèm để ý đến mấy cái dây leo này.
“Có một vài người không biết tốt xấu, ngay cả hạng nữ lưu cũng không bằng, đến lúc chết cũng không biết mình chết thế nào.” Kiếm Lạc vung đao trong tay, liên tục chém đám dây leo xung quanh.
“Kiếm Lạc, tại sao ngươi lại không phải là người câm nhỉ?” Sơ Vũ hỏi một câu.
“Có bệnh à?” Kiếm Lạc không để ý tới Sơ Vũ, trực tiếp gia tăng lực công kích.
-----
Dịch: MB_Boss