Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 422 - Chương 422: Có Cảm Giác Mình Bị Mạo Phạm

Chương 422: Có Cảm Giác Mình Bị Mạo Phạm Chương 422: Có Cảm Giác Mình Bị Mạo Phạm

Mà lúc này, khỉ nhỏ trên vai Kiếm Lạc đột nhiên chi chi kêu lên.

Kiếm Lạc kinh hãi, không có vấn đề gì, khỉ nhỏ sẽ không kêu như vậy.

Sau đó nàng mới phát hiện có một cây dây leo đang từ dưới đất chui ra lao về phía nàng.

Kiếm Lạc không chút do dự, giơ đao chém dây leo.

Nhưng lúc nàng vừa chém xuống, dây leo lại đột nhiên đổi hướng, lao về phía hông nàng.

Giống như muốn chém ngang lưng nàng vậy.

Kiếm Lạc kinh hãi, nhưng cũng không bối rối, nàng nhanh chóng nghiêng người tránh dây leo.

Xoạt!

Mặc dù đã tránh được phần lớn, nhưng một dây dây leo vẫn xuyên qua eo Kiếm Lạc, một miếng thịt cũng bị mất.

Đau nhức kịch liệt truyền tới, nhưng Kiếm Lạc vẫn tiếp tục chém rụng mấy cây dây leo xung quanh.

Sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ lui về bên cạnh Sơ Vũ.

“Thật xui xẻo, ta lại phải chết chung ở chỗ này với ngươi.” Sắc mặt Kiếm Lạc có chút tái nhợt.

“Nói chết quá sớm rồi, để ta nhìn vết thương của ngươi một chút.” Sơ Vũ nói.

Vừa nghe được câu này, Kiếm Lạc trực tiếp tránh xa Sơ Vũ, một mặt cảnh giác.

Đó là eo của nàng, eo con gái làm sao có thể tùy tiện để phế nhân nhìn được?

Sơ Vũ: “...”

Hắn có cảm giác mình bị mạo phạm.

Nói thật, lúc hắn còn nhỏ chưa có ký ức, hắn còn từng tắm chung với mấy sư tỷ của mình.

Mặc dù không có ký ức gì về khi đó, lúc đó cũng không hiểu chuyện, nhưng đây là sự thật.

Mà vừa lúc này, dây leo chung quanh lại một lần nữa tập kích.

Kiếm Lạc lập tức vung đao, muốn chém rụng dây leo.

Thế nhưng vết thương khiến nàng bị chậm một bước.

Ngay lúc này, một đạo kiếm quang hiện lên, dây leo chung quanh trực tiếp bị chém rụng.

“Ta nói này, ta chỉ là muốn chữa thương giúp ngươi thôi, ngươi cũng không thể cứ để vết thương như vậy được mà?” Sơ Vũ thu kiếm trong tay lại, nói với Kiếm Lạc.

“Ngươi...” Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ, hơi kinh ngạc:

“Mạnh như vậy?”

Một chiêu vừa rồi.

Mạnh hơn nàng nhiều.

“Ta là tam giai, ngươi mới chỉ là nhị gia, so với ta cái gì?” Sơ Vũ nói.

“Vậy vì sao vừa rồi ngươi không cứu ta? Ngươi là chờ ta bị thương, sau đó thừa cơ làm chút chuyện xấu xa sao?” Kiếm Lạc lập tức nói.

Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc, thở dài:

“Một người đang yên đang lành như vậy, tại sao không phải là người câm?”

Không chờ Kiếm Lạc mở miệng, Sơ Vũ đã trực tiếp đè đầu Kiếm Lạc xuống, dời ánh mắt của Kiếm Lạc đi.

Lúc này, Kiếm Lạc nhìn thấy anh của nàng đang lâm vào khổ chiến.

“Ngươi cho rằng ca của ngươi đánh rất nhẹ nhàng sao? Đóa hoa kia là Nhục Thực Hoa, thực lực ít thì cũng tương đương với tứ giai, ta đứng ở đây là muốn trợ giúp ca ngươi từ xa.

Ai biết ngươi ngay cả dây leo cũng không đối phó được.” Sơ Vũ nói.

Kiếm Lạc không nói gì, nàng sao lại đột nhiên thành kẻ cản trở rồi?

Sau đó, Sơ Vũ động tay, đưa tay về phía eo Kiếm Lạc.

Kiếm Lạc vô thức lùi lại.

“Yên tâm, không nhìn không động, có điều không thấy thì lúc trị thương sẽ tương đối đau nhức.” Sơ Vũ giải thích.

Ngẫm lại, Thạch Minh và Minh Dã vẫn tốt hơn, lúc trị liệu sảng khoái hơn nhiều.

Kiếm Lạc quá phiền toái, thân là nữ nhi, trên người có vết thương gì đều muốn che che lấp lấp.

Lúc này, Kiếm Lạc mới trật tự.

Nhưng Sơ Vũ vẫn ném hai đạo thuật pháp sang phía Kiếm Khởi bên kia, là Thuật Trị Liệu, ném cho dây leo.

Cái này sẽ khiến cho công kích của dây leo dừng lại.

Vì sao thì hắn không biết, hắn chính là trợ giúp như thế, như này sẽ giúp Kiếm Khởi đánh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Không bao lâu sau, Kiếm Lạc cảm thấy vết thương của mình không còn đau đớn nữa.

Nàng phát hiện Trị Liệu Thuật của Sơ Vũ thật sự rất lợi hại.

“Vú em nam.” Kiếm Lạc nói nhỏ.

Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc, thở dài:

“Là lỗi của ta, không khiến ngươi sớm im miệng.”

Kiếm Lạc hừ lạnh một tiếng, xong mới nắm trường đao chuẩn bị mở ra Già La Tam Đao.

Đây là đạo pháp một vị tiền bối cho nàng.

“Chờ chút.” Sơ Vũ đột nhiên kêu lên.

Kiếm Lạc quay đầu nhìn về phía Sơ Vũ, tiếp đó thấy một bộ quần áo bay tới, Kiếm Lạc vô thức đưa tay ra đón.

Sau đó mới phát hiện đây là một bộ quần áo thể thao.

“Lần sau ngươi có thể trực tiếp mặc quần áo thể thao, không cần mặc nam trang như vậy.” Sơ Vũ nói.

Kiếm Lạc cầm bộ quần áo ngửi một cái, nhíu mày nói:

“Ngươi mặc rồi?”

“Nếu không thì như nào? Quần áo của ta chẳng lẽ ngươi mặc? Nếu ngươi ghét bỏ, vậy cứ để eo của ngươi hóng gió như vậy đi.” Sơ Vũ nói.

Kiếm Lạc lập tức quay lại, che eo không cho Sơ Vũ nhìn, nhưng nàng cũng không mặc bộ quần áo kia vào, mà đem buộc vào hông, như vậy thì có thể che được rồi.

Sơ Vũ muốn nhìn sao?

Trên đường giống cái một đống, hắn còn cần nhìn Kiếm Lạc à?

Sau đó, Sơ Vũ thấy Kiếm Khởi bên kia sắp chiến thắng.

Ầm!

Một đạo kiếm quang rơi xuống, Nhục Thực Hoa rốt cuộc không chống đỡ được nữa, bị chém thành hai nửa.

Mà ngay sau khi Kiếm Khởi chém bông hoa kia ra, một vệt ánh sáng lóe lên bên trong Nhục Thực Hoa.

Giống như trước đó nó ăn phải cái gì không tiêu hóa được vậy.

Chờ đến lúc bông hoa kia chết hẳn, Sơ Vũ và Kiếm Lạc mới đi qua.

Hai người nhìn đồ vật đang phát sáng kia, bình tĩnh lại.

“Là một phiến đá à?” Kiếm Lạc nhìn, tò mò hỏi

“Phía trên có chữ viết, là văn tự Viễn Cổ.” Sơ Vũ vừa nói vừa gạt bỏ mấy thứ bẩn thỉu trên phiến đá đi.

Lúc này, chữ phía trên mới lộ rõ ra.

“Danh sách mời?” Kiếm Khởi có chút bất ngờ.

Ngay khi hắn muốn tiến tới xem xét kỹ hơn, thì bỗng lập tức nhắm mắt lại, sau đó ngăn cản Sơ Vũ và Kiếm Lạc.

“Đừng nhìn.”

Sơ Vũ và Kiếm Lạc không hiểu quay sang nhìn Kiếm Khởi, chẳng qua khi hai người vừa nhìn về phía Kiếm Khởi, lại khiếp sợ phát hiện, từ đôi mắt Kiếm Khởi, hai dòng máu chảy ra.

Mắt của hắn đã bị trọng thương.

--- ---

Lục Thủy đi trong bóng tối, phía trước giống như càng ngày càng tối.

Thị lực của bọn hắn như bị vô hiệu hóa, Chân Võ Chân Linh căn bản không còn nhìn thấy con đường phía trước, thậm chí giơ tay còn không thấy được năm ngón.

Nhưng bọn hắn lại có thể nhìn thấy bóng lưng Thiếu gia, rõ ràng Thiếu gia không có phát sáng, nhưng lại có thể thấy được.

Bọn hắn không hiểu, nhưng cũng không hỏi gì, nơi này tuyệt đối không tầm thường.

Cái này không cần nghĩ cũng biết.

“Hẳn là đến rồi.” Lúc này, Lục Thủy mở miệng nói.

Tạch!

Tiếng búng tay vang lên.

Không gian xung quanh đột nhiên sáng lên.

Lúc này Chân Võ Chân Linh mới phát hiện, bọn hắn vẫn đang ở trên lối đi, không phải đi vào vực sâu.

Chỉ thay đổi vị trí từ chính giữa thành dựa vào tường.

Mà sau khi không gian sáng lên, đột nhiên có tiếng bước chân từ xa vọng lại.

“Thiếu gia?” Chân Võ muốn hỏi có nên đi qua bên đó xem xét hay không.

Nơi như thế này lại đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường.

Lục Thủy lắc đầu, nói khẽ:

“Đừng lộn xộn, cứ yên lặng chờ là được.”

Chân Võ Chân Linh không nói nữa, mà cảnh giác nhìn bốn phía.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment