Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 423 - Chương 423: Tiếng Bước Chân Quỷ Dị

Chương 423: Tiếng Bước Chân Quỷ Dị Chương 423: Tiếng Bước Chân Quỷ Dị

Phía trước và phía sau đều có lối đi, mà ở phía sau còn có một chỗ ngoặt, tiếng bước chân là từ phía sau truyền tới.

Cộc, cộc, cộc, cộc.

“Có rất nhiều người, bước chân lộn xộn.” Chân Võ lập tức phán đoán.

Hắn và Chân Linh mỗi người quan sát một phía, sợ có người dụ đông kích tây.

Lục Thủy lấy ra Thiên Địa Trận Văn, hắn không để ý đến tiếng bước chân kia, cũng không để ý cái gì khác, càng không nóng nảy vội vàng.

Tóm lại, đọc sách vẫn hơn.

Mà Lục Thủy vừa lấy sách ra, Chân Võ đã nhanh nhẹn đặt ghế dựa xuống sau lưng Lục Thủy.

Lục Thủy liếc mắt nhìn, sau đó khinh thân tọa hạ, an tâm đọc sách.

Một lúc sau, phía trước cũng bắt đầu xuất hiện tiếng bước chân, cũng lộn xộn như vậy.

Lúc này, tiếng bước chân đằng sau đã đến rất gần.

Giống như không bao lâu nữa là sẽ đến góc rẽ.

Chân Võ chăm chú nhìn, Chân Linh cũng chăm chú nhìn phía trước.

Nói thật, tình huống như vậy khiến cho người ta rất sốt ruột, thà địch nhân cứ trực tiếp nhảy thẳng ra còn tốt hơn.

Tiếng bước chân từ xa tới gần như này, đơn giản chính là đang khảo nghiệm tâm thái của người ta.

Cũng may bọn hắn từ nhỏ đã bị đem đi huấn luyện, dạng này vẫn chịu được.

Lục Thủy thì mắt điếc tai ngơ, tiếp tục xem Thiên Địa Trân Văn của hắn.

“Nhớ kỹ, lát nữa đừng có lên tiếng.” Lục Thủy nói.

Chân Võ Chân Linh lập tức gật đầu, mặc dù không biết sắp gặp phải cái gì, nhưng bọn hắn cũng không có ý định hỏi.

Giờ không phải lúc.

Không bao lâu sau, Chân Võ cuối cùng cũng nghe được, âm thanh rõ ràng từ phía sau góc rẽ vang lên.

Đát, cộc, cộc, cộc.

Tiếng bước chân nhanh, dồn dập, đã ở ngay phía trước.

Chân Võ nắm lấy kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, hắn muốn biết tiếng bước chân này rốt cuộc là của ai.

Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân đã xuất hiện ở lối đi chỗ Lục Thủy bên này, nhưng lại có chuyện khiến Chân Võ ngoài ý muốn xảy ra.

Tiếng bước chân đã ở ngay trước mặt.

Nhưng hắn không thấy gì cả.

Không có bóng người nào, không có khí tức, không có bất kỳ vật gì.

Mà tiếng bước chân cứ như vậy, càng ngày càng tới gần hắn, sau đó xuất hiện ở ngay bên cạnh hắn.

Lúc này, tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, tiếng bước chân đi theo sau cũng ngừng theo.

Không biết vì sao, Chân Võ đột nhiên có cảm giác như có vật gì đang vây xem hắn.

Hắn không nói gì, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Chân Linh tự nhiên cũng cảm thấy, nhưng cũng giữ yên lặng.

Tiếng bước chân dừng lại thật lâu, giống như đã biến mất rồi vậy.

Nhưng Chân Võ Chân Linh vẫn không có bất kỳ động tác nào, không nói, thậm chí còn nín thở lại.

Giờ chỉ còn lại tiếng Lục Thủy lật sách, hoàn toàn không để ý đến âm thành xoạt xoạt vang lên.

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân cuối cùng cũng vang lên một lần nữa, những bước chân này tiếp tục hướng về phía trước, có chút lộn xộn.

Nhưng đúng là đang rời đi.

Chân Võ Chân Linh thở phào trong lòng, nhưng vẫn không dám phát ra một chút tiếng động nào.

Sau khi những bước chân kia đi xa, lại có những tiếng bước chân từ phía trước tới gần.

Chân Võ Chân Linh hoàn toàn không rõ có chuyện gì xảy ra, càng không biết vừa rồi nếu lên tiếng thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng bọn hắn cảm thấy chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt.

Lại đợi hồi lâu, tiếng bước chân phía trước cuối cùng cũng tới, đi vào khu vực của bọn hắn.

Lần này Chân Võ Chân Linh cũng tưởng rằng lại là một đám vô hình, hoặc là không có cái gì cả.

Nhưng bọn hắn phát hiện mình sai rồi.

Bọn hắn nhìn thấy có hai người đi đến, nhưng tiếng bước chân này tuyệt đối không phải chỉ là của hai người, phía sau còn có nhiều tiếng bước chân xộc xệnh đi theo.

Lúc này, tiếng bước chân đột nhiên nhanh hơn một chút, khi đi tới phía Chân Linh thì đột nhiên biến mất.

Hai người kia cũng dừng lại.

Tiếp đó, Chân Võ Chân Linh một mặt hoảng sợ, bọn hắn nhìn thấy hai người kia lại tiếp tục đi, nhưng lần này không phát ra chút âm thanh nào.

Sau đó hai người trực tiếp vây quanh Chân Võ Chân Linh, một mực nhìn chằm chằm bọn hắn.

Nhìn không chớp mắt.

Cảnh này khiến Chân Võ Chân Linh tê cả da đầu.

Nói cách khác, đám vô hình vừa rồi cũng nhìn bọn hắn như thế này.

Nhưng bọn hắn cũng nhìn ra, hai người kia thế mà lại chính là Lạc Phong và Nhiếp Hạo.

Hai người này mắt trắng dã, giống như bản thân đã mất đi ý thức vậy.

Đây là có chuyện gì?

Chân Võ Chân Linh thực sự rất muốn hỏi, nhưng lúc này bọn hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bởi vì bọn hắn bị một đám không biết là cái gì vây xem, cũng không biết có bao nhiêu con như thế đang nhìn bọn hắn.

Chân Võ len lén nhìn Lục Thủy, phát hiện Lục Thủy vẫn đang nhàn nhã đọc sách.

Thấy cảnh này, Chân Võ thật ra lại cảm thấy có chút an tâm, tất cả vẫn nằm trong khống chế của Thiếu gia.

Một hồi lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên, mà trên mặt Lạc Phong và Nhiếp Hạo lại lộ ra vẻ tiếc nuối quái dị.

Tiếng bước chân ngày càng đi xa, Lạc Phong và Nhiếp Hạo cũng quay người định rời đi.

Ngay lúc này, Lục Thủy mở miệng nói:

“Giữ hai người bọn họ lại.”

Chân Võ Chân Linh không chút chần chờ trực tiếp đưa tay bắt lấy bả vai của Lạc Phong và Nhiếp Hạo, ngăn cản hai người họ đi về phía trước.

“Ô.” Bị bắt lấy bả vai, hai người Lạc Phong lộ ra vẻ khó chịu.

Mà tiếng bước chân kia vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, không chút cố kỵ tình hình phía sau.

Tiếng bước chân đi càng xa, Lạc Phong và Nhiếp Hạo càng ít giãy dụa đi, thẳng đến khi tiếng bước chân đến chỗ ngõ rẽ, hai người mới dừng giãy dụa, cuối cùng ngã xuống đất.

Thấy cảnh này, Lục Thủy khép sách lại, đứng dây.

Chân Võ thì cất ghế đi.

Tạch!

Tiếng búng tay một lần nữa vang lên.

Tất cả lại bị bóng tối bao trùm, tiếp đó, bóng tối dần lui đi, ánh sáng yếu ớt chiếu vào.

Khi Chân Võ Chân Linh nhìn được rõ mọi thứ xung quanh, bọn hắn phát hiện mình thế mà vẫn ở chỗ cũ.

Đúng vậy, vị trí hiện tại của bọn hắn, chính là vị trí lúc vừa đi qua cửa đá.

Lối đi phía trước cũng không còn lờ mờ tối, mà được chiếu sáng bởi chút ánh sáng nhạt.

“Ừm?” Dưới chân đột nhiên có tiếng động vang lên.

Chân Võ Chân Linh lập tức cảnh giác, xong mới phát hiện là do hai người Lạc Phong và Nhiếp Hạo đang tỉnh lại.

Lục Thủy không hề động, chỉ đứng nhìn hai người bọn họ.

Vớt được hai người này ra cũng thật không dễ dàng.

May mà vớt ra được, quần đảo Mê Vụ chính là có thể như vậy, hoặc nói Mê Vụ Chi Đô rất dễ phát sinh mấy chuyện này.

Nhưng bây giờ có Kiếm Đạo vô thượng hiển hiện, vấn đề bên ngoài cũng không lớn.

Rất nhanh sau đó, Lạc Phong đã đứng lên được, vừa tỉnh táo lại liền kéo theo Nhiếp Hạo đến một góc hẻo lánh, cảnh giác nhìn qua.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment