Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 424 - Chương 424: Bí Mật

Chương 424: Bí Mật Chương 424: Bí Mật

“Là chúng ta.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Lúc này Lạc Phong và Nhiếp Hạo mới nhìn đến Lục Thủy.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Thủy, trong lòng Nhiếp Hạo và Lạc Phong đều chắc chắn một điều, cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm.

Đương nhiên, bây giờ bọn hắn còn chưa dám xác định mình có phải là đang bị lừa gạt hay không.

“Đông Phương Thiếu gia?” Lạc Phong thử hỏi.

“Nói một chút xem các ngươi gặp phải cái gì.” Lục Thủy nói xong liền nhấc chân đi về phía trước.

Ý tứ rất rõ ràng, vừa đi vừa nói.

Chân Võ Chân Linh đi bên cạnh Lục Thủy, Lạc Phong và Nhiếp Hạo theo sau.

Hiện tại Nhiếp Hạo vẫn cảm thấy mơ hồ.

“Chúng ta nhận được tin tức nói là nơi này có tin tức liên quan cho nên mới tới đây, trước khi đến ta đã chuẩn bị ba cái điện thoại, nếu như không ra được thì sẽ gửi tin cho mọi người, mọi người đều nhận được chứ?” Lạc Phong nói.

“Chỉ có một cái.” Chân Võ đáp.

Lạc Phong thở phào trong lòng, không phải ảo cảnh rồi.

Quần đảo Mê Vụ so với dự đoán của hắn còn đáng sợ hơn, cho nên hắn rất lo lắng những gì hắn đang nhìn thấy trước mắt đều là do người khác thao túng.

Vậy nên không thể không thăm dò một chút.

“Là chuyện ngoài ý muốn.

Quần đảo Mê Vụ này, lúc chúng ta đi vào, ban đầu thì cũng coi như là bình thường, chúng ta tìm ở đây mấy ngày cũng chỉ hữu kinh vô hiểm.

Nhưng đến lúc gặp được một số kiến trúc, thì lại đột nhiên phát sinh dị thường.” Lạc Phong đi thẳng vào chủ đề, nói:

“Những kiến trúc kia ở bên trong hồ, ta xác định đây chính là vị trí mà ta muốn tìm, cho nên định dùng mấy con rối dò đường thay chúng ta.

Mà lúc mấy con rối đến gần kiến trúc, không biết vì sao trời lại đột nhiên trở nên tối om, giơ tay không thấy được năm ngón.

Ta và Nhiếp Hạo rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng không hiểu sao sau đó lại cùng xuất hiện ở một nơi.

Lúc chúng ta đang cho rằng mình đã đi vào trận pháp nào đó rồi, thì xung quanh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, những bước chân này ngày một tới gần chúng ta, chúng ta tránh né, nhưng những tiếng bước chân này vẫn không nhanh không chậm tới gần, cuối cùng, chúng ta thử mở miệng hỏi thăm hai câu.”

“Sau đó thì sao?” Chân Võ Chân Linh cảm thấy khá hứng thú đối với chuyện này.

Dù sao thì cũng là chuyện bọn hắn vừa mới gặp phải.

Tưởng tượng một chút, ở trong bóng tối nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

So với bọn hắn vừa rồi còn kinh dị hơn.

“Sau đó thì đột nhiên tỉnh lại.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Chân Võ Chân Linh nhìn về phía Lạc Phong và Nhiếp Hạo.

Hai người có chút mê mang gật đầu:

“Đúng vậy, chuyện sau đó chúng ta hoàn toàn không có chút ký ức nào, cho nên mọi người đã cứu chúng ta như thế nào vậy?”

Chân Võ nói lại đơn giản mọi chuyện, hai người kia nghe xong, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Ngay cả người cực kỳ cẩn thận như Lạc Phong cũng không khỏi có chút sợ hãi, loại chuyện này căn bản không phòng được.

“Thiếu gia, bọn chúng kia rốt cuộc là thứ gì vậy?” Chân Võ hỏi.

Những người khác tự nhiên cũng một mặt hiếu kỳ.

Đối với những thứ không biết, người bình thường đều sẽ cảm thấy tò mò.

...

Đối với vấn đề của Chân Võ, Lục Thủy không trả lời ngay.

Mà tiếp tục từ từ đi về phía trước.

Suy nghĩ một chút, hắn mới nói:

“Bọn chúng dính dáng đến Mê Vụ Chi Đô, sinh ra như thế nào có nói các ngươi cũng không hiểu.

Về phần là thứ gì...”

Lục Thủy quay đầu, nhìn đám Chân Võ theo phía sau, nói:

“Bọn chúng chẳng là cái gì cả.”

Đám người Chân Võ không hiểu lắm.

Lục Thủy quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước:

“Các ngươi không nhìn thấy bọn chúng, không cảm giác được bọn chúng, không có cách nào giao lưu với bọn chúng, không phải là vì bọn chúng tàng hình hay dùng ẩn thuật gì cả, mà căn bản bọn chúng vốn chẳng là cái gì.

Ngươi sở dĩ bị kéo thành một thành viên trong bọn chúng, là vì trước kia bọn chúng cũng là người.”

Nghe đến đây, đám người Chân Võ có chỗ hiểu ra, nhưng đại khái vẫn thấy khó hiểu.

“Vậy trạng thái của bọn chúng bây giờ là cái gì? Vì sao lại làm như thế?” Chân Linh hỏi.

Lục Thủy không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Vì sao lại làm như thế?

Một đám bệnh tâm thần đột nhiên vây quanh nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi nghĩ vì sao bọn chúng lại làm như thế?

Có điều khu vực đen kịt kia lệ thuộc vào Mê Vụ Chi Đô, một khi đi vào, rất ít người có thể còn sống đi ra.

Chỉ là quá trình chết đi sẽ dài đằng đẵng thôi.

Cuối cùng, những gì còn lại sẽ chỉ là tiếng bước chân.

“Muốn biết được tình huống cụ thể của bọn chúng thì phải hiểu rõ Mê Vụ Chi Đô trước đã.” Lục Thủy chỉ nói như vậy, không nhiều lời.

Mê Vụ Chi Đô, lấy hiểu biết của toàn bộ tu chân giới về nó gộp lại cũng không được bao nhiêu.

Không có mấy người có thể hoàn toàn giải mã được Mê Vụ Chi Đô.

Kiếp trước hắn có thể làm được, nhưng hắn không làm.

Mê Vụ Chi Đô không thể nào giải quyết được nan đề của hắn, cho nên không cần đi tìm hiểu làm gì.

Chân Võ Chân Linh không nói gì, hiểu rõ Mê Vụ Chi Đô?

Cả cái tu chân giới này còn không giải mã được.

Nhưng bọn hắn rất bất ngờ, tò mò không biết Thiếu gia hiểu Mê Vụ Chi Đô đến mức nào.

Lấy hành vi Thiếu gia vừa mới biểu hiện ra, hẳn là hiểu rất rõ.

Đi sâu vào trong bóng tối, sau đó thắp sáng không gian, tiếp đó chờ đợi tiếng bước chân đến, cuối cùng vớt hai người Lạc Phong ra.

Người không hiểu rõ Mê Vụ Chi Đô, căn bản không làm được những thứ này.

Người hiểu rõ đại khái cũng không làm được.

Cho nên bọn hắn hoàn toàn không đoán ra Thiếu gia rốt cuộc là biết được bao nhiêu.

“Nói một chút xem nơi này có cái gì đi.” Giọng nói của Lục Thủy một lần nữa vang lên.

Đây mới là mục đích chủ yếu của Lục Thủy.

Nghe được câu hỏi của Lục Thủy, Lạc Phong lập tức nói:

“Bọn ta biết được một sự kiện từ trong một vài tu chân giả thích mạo hiểm.

Thời kỳ Viễn Cổ, bên trong quần đảo Mê Vụ có khả năng cất giấu một bí mật, bí mật ngày nghe nói là liên quan tới thời đại kia.

Cho nên bọn ta liền đến đây tìm vận may, ban đầu bọn ta cho là nơi này hẳn là không khác lắm so với quần đảo Mê Vụ, nhiều lắm là phong cảnh khác thôi.

Sự thật chứng minh là khác nhau một trời một vực.”

Lục Thủy dừng lại, sau đó nhìn Lạc Phong nói:

“Tin tức này lấy được từ đâu?”

“Trong một động phủ ở biển sâu, nghe nói là nơi an nghỉ của một vị đại tiền bối nào đó, cụ thể là ai thì cần hỏi lại một chút.” Lạc Phong nói.

Hắn tự nhiên cũng nghĩ đến chỗ kia, nhưng đối phương không chịu nói ra, sợ hắn đoạt bảo vật.

Cho nên hắn cũng không thể hỏi nhiều.

“Vậy ngươi nói bí mật nằm ở chỗ này?” Lục Thủy hỏi.

Lúc này, hắn lại tiếp tục bước đi, trên đường hoàn toàn không thấy vật gì cả.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment