“Chuyện này...” Lạc Phong lắc đầu:
“Bọn ta cũng không biết đây là chỗ nào, dựa theo manh mối của bọn ta, thì là ở một kiến trúc kỳ lạ từ thời Viễn Cổ.
Thuộc về loại phong cảnh tương đối đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy là có thể nhận ra.
Đó hẳn là kiến trúc bọn ta nhìn thấy ở trong hồ.”
Lục Thủy không nói gì, hắn có thể xác định, nơi này chính là địa điểm bí mật mà Lạc Phong nói tới kia.
Nhưng bên trong có bí mật gì thì hai người kia không biết, hoặc là nói chủ nhân ở động phủ kia có lẽ cũng không biết.
Lục Thủy tiếp tục đi về phía trước, một hồi lâu sau lại vẫn như đang dậm chân tại chỗ.
Chân Võ Chân Linh cũng nhìn ra.
Đường này không bình thường.
Hai người Lạc Phong tự nhiên cũng cảm giác được.
Nhưng có Lục Thủy ở phía trước dẫn đường, bọn hắn cứ đi theo là được rồi.
Không bao lâu sau, cả đám liền thấy tràng cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi, càng ngày càng nhanh, giống như vừa được ấn nút gia tốc vậy.
Vách đá chung quanh điên cuồng lùi về sau.
Tình huống này cũng chỉ duy trì vài giây đồng hồ, sau đó thì ngừng lại.
Lục Thủy lúc này mới dừng lại, đã đến.
Hiện tại, Lục Thủy đang đứng ở cuối lối đi, phía trước là một không gian rộng lớn.
Trong đó có một tòa đài cao.
Bên trên có một cái bàn đá lớn.
Cái bàn đá này cũng không làm từ đá bình thường, mà sáng long lanh như thạch lưu ly.
Nhìn như chứa cả một biển sao vậy.
Mà bên cạnh bàn đá còn có một vài ghế ngồi.
“Nơi này là nơi nào?” Nhiếp Hạo nhẹ giọng hỏi.
Đương nhiên hắn chỉ là hỏi mình vậy, chứ không có ý định chờ người khác trả lời.
Mà cũng không có ai trả lời được hắn, bởi vì không có ai biết nơi này là nơi nào.
Lục Thủy đi tới, chỉ là đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, nói:
“Các ngươi quay lại chỗ hành lang kia đi.”
Chân Võ Chân Linh nghi hoặc trong lòng, nhưng trước vẫn nghe theo, lùi về chỗ cũ, Lạc Phong còn nhanh chân hơn, hắn có đầy đủ kinh nghiệm với mấy việc như thế này.
Có một số việc không nên chần chừ do dự.
Cho nên hắn đã lập tức lôi theo Nhiếp Hạo lùi lại.
Không bao lâu sau, bốn người đã trở lại chỗ cuối hành lang.
Mà vừa lúc này, bên trong không gian đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh, sức mạnh này khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Dường như chỉ cần nhìn thì sẽ phải nhận lấy tổn thương vô tận.
“Đừng nhìn.” Lạc Phong lập tức nói.
Chân Võ Chân Linh tự nhiên cũng cảm nhận được, lập tức cúi đầu không nhìn vào bên trong nữa.
“Cái gì vậy?” Nhiếp Hạo có chút khó hiểu.
“Có một luồng sức mạnh xuất hiện, thứ này không phải loại mà tu sĩ thông thường có thể quan sát, chứ đừng nói là chạm vào.
Nếu như không lui ra ngoài, khó nói liệu chúng ta có thể gặp chuyện hay không.” Lạc Phong giải thích.
“Tiên đỉnh, nơi này trước kia chỉ có loại tồn tại như tiên đỉnh mới có thể đi vào.” Chân Võ nói.
Hai người Lạc Phong có chút khó tin.
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
....
Lục Thủy nhìn đài cao phía trước, hắn không để ý đến luồng sức mạnh vừa mới xuất hiện kia.
Sức mạnh này chỉ bài trừ người không có tư cách.
Có điều sức mạnh này cũng không còn như trước kia, đã bị suy yếu đi rất nhiều.
Lục Thủy từng bước một, dọc theo cầu thang đi lên.
Chất liệu nơi này không đơn giản chút nào, đừng nói hắn bây giờ, ngay cả tiên đình cũng không thể làm vỡ được những thềm đá của đài cao này.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đã lên đến đỉnh đài cao, hắn nhìn thấy trên mỗi cái ghế ở đây đều có một đồ án đặc thù riêng.
Khi đến gần, hắn phát hiện bản thân đồ án này tràn ngập một loại sức mạnh đáng sợ.
Để chống lại sức mạnh này, Lục Thủy chỉ có thể vận dụng sức mạnh thiên địa.
Rất nhanh sau đó, hắn đã thấy rõ đồ án.
Là một đồ án vặn vẹo, dường như đã bộ dáng ban đầu đã bị bóp méo đi mất.
Lục Thủy không rõ đồ án này đại biểu cho cái gì, nhưng cũng không cần đi để ý làm gì.
Hắn đưa mắt nhìn sang khối ngọc thạch đặt ở chính giữa.
Khối ngọc thạch này nhìn rất cổ xưa, nhưng Lục Thủy biết, đây không phải ngọc thạch bình thường.
“Ghi chép sao?”
Lục Thủy tự nhiên nhận ra tác dụng của khối ngọc thạch này.
Đúng vậy, đây chính là một khối ngọc thạch dùng để ghi chép.
“Hi vọng là ghi chép vẫn còn nguyên vẹn.”
Lục Thủy có chút chờ mong, hắn muốn nhìn một chút xem những người này tụ tập ở đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Nhiều chỗ ngồi như vậy, mà chỗ này lại chỉ có tiên đỉnh mới có thể vào, nhìn thế nào cũng không phải việc nhỏ.
Tạch!
Tiếng búng tay vang lên, Lục Thủy kích hoạt ngọc thạch.
Tiếp đó, một vầng sáng hiện ra, vầng sáng này khuếch tán, che phủ toàn bộ bàn đá, đây chính là phạm vi ghi chép.
Lục Thủy đứng đó, nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện có người ngồi ở chỗ cao nhất.
Vị trí kia hẳn chỗ của người đề xuất.
Phía trước người đó có một phiến đá.
Chân mày Lục Thủy cau lại, trên bàn đá bây giờ không có phiến đá, cho nên phiến đá đã bị mang đi rồi?
Lục Thủy nhấc chân đi tới chỗ cao nhất kia, hắn muốn nhìn một chút xem trên phiến đá có ghi chép cái gì hay không.
“Không có?”
Lục Thủy nhìn phiến đá, bên trên không có bất kỳ văn tự gì.
Nhưng hắn cũng không để ý, mà chỉ chờ đợi những người khác đến.
Về phần dung mạo của bọn họ, không thể nhìn rõ.
Lúc này, người thứ hai đi tới, hắn tùy ý ngồi trên một cái ghế.
“Không nghĩ tới ngươi thế mà lại là người đầu tiên tới.” Người ngồi trên cùng nói.
Người kia không để ý vấn đề này, mà hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi mời bao nhiêu người?”
“Bảy hoặc tám người, ngươi có thể thử đoán một chút.” Người ngồi trên cùng mỉm cười nói.
Người thứ hai không nói gì nữa.
Người này mặc một bộ quần áo màu đỏ, là nam.
Sau đó, từng người lần lượt tới ngồi xuống ghế, bọn họ đều không nói chuyện, dường như đều đang chờ đợi.
Lục Thủy đứng ở một bên, cũng đang đợi.
Một hồi lâu sau, xung quanh đã có sáu người ngồi.
“Xem ra những người khác sẽ không tới, vậy chúng ta bắt đầu đi.” Người trên cùng mở miệng nói.
Lục Thủy đứng nhìn, hắn không biết những người này muốn thảo luận chuyện gì, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy đơn giản.
Trong số những người ngồi ở đây, không có bất kì một kẻ yếu nào.
Lúc này, có người mở miệng nói:
“Chuyện ngươi nói, thật sự có khả năng sao?”
“Chân Thần mặc dù ngày càng suy yếu, nhưng nàng vẫn là Chân Thần, Thần Cách trong người nàng, bất tử bất diệt, sinh cùng trời đất.”
“Vị trên này chưa nói, Bất Tử Tộc và Hải Yêu cũng là vấn đề lớn.”
“Cũng không phải là ai cũng hy vọng nàng ta chết, so về chiến lực thì chúng ta hoàn toàn không có phần thắng.”
Lục Thủy cau mày, những người này mặc dù không nói thẳng ra, nhưng vẫn có thể nghe ra ý tứ của bọn họ.
Những người này tụ tập ở một chỗ là vì, giết thần?
-----
Dịch: MB_Boss