Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 428 - Chương 428: Kiếm Đạo Vô Thượng Xuất Hiện

Chương 428: Kiếm Đạo Vô Thượng Xuất Hiện Chương 428: Kiếm Đạo Vô Thượng Xuất Hiện

Lục Thủy đứng im, một người 20 tuổi có thể đánh bại cường giả ngũ giai tối đỉnh như nàng, chuyện này không khiến nàng ta thấy sốc sao?

Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.

Chỉ có tinh thần sụp đổ, hắn mới có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ trong tiềm thức đối phương.

Như vậy mới có cơ hội biết những chuyện khác.

‘Người này còn có chuẩn bị khác sao?’ Lục Thủy nhăn mày lại.

Chỉ là rất nhanh hắn cũng cảm giác được, là sức mạnh giống như trước đó.

Sức mạnh thuộc về Băng Hải Nữ Thần.

Lục Thủy lập tức lùi lại.

Sức mạnh này không phải là thứ mà hắn bây giờ có thể chống cự được.

“Ngươi lùi về sau, xem ra ngươi cũng cảm nhận được.” Trong lúc sứ đồ Băng Hải nói, trong tay nàng xuất hiện một cỗ khí tức, khí tức này hóa thành dòng nước, rồi đông lại thành một thanh kiếm băng.

Sứ đồ Băng Hải nắm chặt thanh kiếm, khó khăn nâng lên.

Khi thanh kiếm bị nàng nâng lên, một luồng sức mạnh khác thường bắt đầu trải rộng ra bốn phía, đến ngay cả không gian chỗ này cũng như sắp không chịu được lượng sức mạnh này.

Nàng ta thật sự muốn giết ta?

Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, trước đó rõ ràng không có ý định giết hắn.

“Lục Thiếu gia, ngươi bây giờ, có thể chịu nổi một đòn này sao? Ta không tin ngươi có thể chống đỡ được.” Sứ đồ Băng Hải cắn răng, khó khăn nói.

Chính nàng cũng có chút khó mà khống chế nổi nguồn sức mạnh này, hơn nữa nàng còn có một loại cảm giác, Mê Vụ Chi Đô bất cứ lúc nào cũng có thể khóa chặt nàng lại, nàng nhất định phải nhanh chóng tận dụng cơ hội.

Vù!

Kiếm băng vung xuống, hàn khí đáng sợ như muốn xóa sổ cả không gian này.

Lục Thủy có thể cảm giác được rõ ràng, bản thân không rút lui tất nhiên sẽ không thể còn đứng ở đây sau khi nhận một kiếm này.

“Chân Võ.” Lục Thủy dùng sức mạnh thiên địa, trực tiếp truyền tiếng ra ngoài:

“Mảnh vỡ.”

Chân Võ vốn đang chờ ở bên ngoài đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lục Thủy, hắn không thể nào nhìn được chuyện ở bên trong, cũng không thể nào nghe được tiếng động bên trong.

Cho nên bốn người bọn hắn căn bản không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ Lục Thủy đột nhiên nói với hắn muốn mảnh vỡ, Chân Võ không chút do dự, lập tức ném tất cả những mảnh vỡ ở trên người vào bên trong.

Bởi vì Lục Thủy không nói rõ muốn bao nhiêu, hắn tự nhiên sẽ ném hết vào.

Bên trong xảy ra chuyện gì?

Hắn muốn biết, Chân Linh cũng muốn biết, hai người Lạc Phong lại càng muốn biết, nhưng bọn hắn không có cách nào nhìn.

Nhìn sẽ mang đến nguy cơ khôn lường.

Lục Thủy đón lấy mảnh vỡ.

Hắn cầm mảnh vỡ, nhìn thanh kiếm băng kia, bình tĩnh nói:

“Mượn sức mạnh của ngươi dùng một lát.”

...

Bên ngoài quần đảo Mê Vụ.

“Ngươi nói xem, liệu nơi này có tin tức của tông chủ thật không?” Lịch Thiên Xích nhìn quần đảo Mê Vụ, hỏi Hòa Vũ Diệp bên cạnh.

Hòa Vũ Diệp lắc đầu:

“Khó lắm, Tông chủ đã mất tích nhiều năm như vậy, tin tức về ngài căn bản không tồn tại, nhưng đến thử thời vận cũng được.

Nhỡ đâu lại có.”

Nói xong, Hòa Vũ Diệp đưa mắt nhìn xung quanh một lần, vẻ mặt có chút tiếc nuối.

“Ngươi tìm cái gì thế?” Lịch Thiên Xích khó hiểu hỏi.

“Tìm chó.” Hòa Vũ Diệp tùy ý đáp.

“Ngươi là muốn nói đến chuyện ăn phân kia sao? Thật ra ngươi làm cũng được nha.” Lịch Thiên Xích hảo ý nhắc nhở.

Hòa Vũ Diệp lườm Lịch Thiên Xích một cái, sau đó ha ha hai tiếng.

Nàng không muốn nói nữa.

“Có vẻ như đang có không ít người tụ tập lại ở chỗ này, thế nhưng lại không có ai dám tới gần.

Xem ra lời đồn là thật, quần đảo Mê Vụ có đặc tính cốt lõi của Mê Vụ Chi Đô.

Chúng ta cũng không thể đi vào.” Lịch Thiên Xích nói.

Do dự một chút, hắn lại nói thêm một câu:

“Ngươi nói xem, nếu chúng ta đi vào, liệu Tông chủ có đột nhiên xuất hiện cứu chúng ta hay không?”

“Ngươi đi thử là biết.” Hòa Vũ Diệp nói.

“Ngươi đi đi, không được thì ta sẽ phát sóng trực tiếp cảnh ăn phân, nếu lúc đó ngươi không thể xem được, ta có thể đem video đi đốt cho ngươi.” Lịch Thiên Xích nói.

“Ha ha.” Hòa Vũ Diệp lạnh lùng cười nhạt.

Sau đó nàng lấy ra một cục xương ném về phía sau.

Lịch Thiên Xích nhìn một cái, tò mò hỏi:

“Lần này lại là cái gì nữa?”

Hòa Vũ Diệp nhìn Lịch Thiên Xích, cười nói:

“Ngươi đoán xem.”

Lịch Thiên Xích: “...”

Sau đó hắn không nói hai lời phóng về phía cục xương vừa bị ném đi kia.

Hòa Vũ Diệp không nói gì, dáng vẻ tươi cười.

Đoán sai rồi, ở đây bốc phân ăn luôn đi.

Hòa Vũ Diệp không để ý đến Lịch Thiên Xích nữa, mà nhìn chằm chằm về phía trước, giống như muốn nhìn rõ tình huống bên trong.

Thế nhưng lấy thực lực của nàng, hoàn toàn không thể nhìn thấy được quần đảo Mê Vụ.

Đây chính là sương mù đại biểu cho Mê Vụ Chi Đô, đừng nói là nàng, trong số những người đứng đợi xung quanh kia cũng không có ai nhìn thấu được.

Có điều nơi này cũng không nhiều người đến thế.

Nơi này trừ kiếm đạo vô thượng, cơ bản không có đồ vật gì đáng lấy khác.

Bên trong Tiên Đình, Ma Kiếm Trảm Đồ nghe nói Lục Thủy cũng tới, cho nên hắn đã tự mình tới một chuyến.

Hắn muốn dùng thử vật Tinh Ti Tiên Quân để lại một chút, xem xem nó có phản ứng với Lục Thủy hay không.

Kiểm tra nhiều thêm một lần luôn luôn không sai.

Mà ngay lúc này, ở phía trên quần đảo Mê Vụ đột nhiên xuất hiện một cỗ kiếm ý cường đại không gì sánh được, kiếm ý xuất hiện khiến kiếm của Ma Kiếm Trảm Đồ rung lên.

“Kiếm đạo vô thượng?” Ma Kiếm Trảm Đồ có chút bất ngờ.

Nói thật, nếu như có thể, hắn cũng muốn lấy được kiếm đạo vô thượng, nhưng hắn lại không thể đi vào.

Nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể nhìn thấy kiếm đạo vô thượng.

Rất nhiều người còn chưa đi vào đều cảm thấy kinh ngạc, kiếm đạo vô thượng đột nhiên hiển hiện, việc này khiến bọn họ hoài nghi có người đã nhanh chân đến trước.

...

“Ca, kia là cái gì?” Kiếm Lạc ngẩng đầu nhìn không trung, trong lòng nàng bắt đầu sinh ra một cảm giác sợ hãi, đao trong tay nàng thậm chí còn đang rung lên.

“Kiếm đạo vô thượng.” Kiếm Khởi ngẩng đầu nhìn không trung, quanh thân hắn tản ra một cỗ kiếm ý, mặc dù kiếm ý này cũng đang run rẩy, nhưng không lùi bước.

Kiếm của Kiếm Khởi chính là đạo của hắn.

Trong lòng hắn có một thanh kiếm, một thanh kiếm đủ để giúp hắn đứng thẳng.

Sơ Vũ nhìn Kiếm Khởi, cảm thấy Kiếm Khởi thật mạnh mẽ.

Nhưng hắn biết Kiếm Khởi còn chưa nắm được thanh kiếm vô địch kia, chờ đến lúc hắn nắm được, vậy con đường tương lai phía trước của hắn sẽ là vô tận.

Cái này là do hắn nghe Đông Phương đại lão nói.

Sơ Vũ tự nhiên cũng nhìn thấy kiếm đạo vô thượng, nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua một cái, không để ý nhiều.

Kiều Càn và Kiều Uẩn cũng nhìn thấy.

“Tại sao kiếm đạo vô thượng lại đột nhiên xuất hiện? Có nơi nào xuất hiện dị thường sao?” Kiều Uẩn khó hiểu nói.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment