Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 429 - Chương 429: Không Thể Tiếp Nhận Nổi

Chương 429: Không Thể Tiếp Nhận Nổi Chương 429: Không Thể Tiếp Nhận Nổi

Kiều Càn nhìn lên bầu trời, nếu như lần này kiếm đạo vô thượng xuất hiện thật sự là bởi vì có dị thường, vậy tất nhiên là có liên quan tới Lục Thủy.

Chuyện hắn có thể làm bây giờ, chính là tận lực cố gắng không biết nội tình bên trong.

Biết càng ít, càng an toàn.

“Dì lớn, chúng ta vẫn là nên mau chóng tụ hợp lại với nhóm của dượng đi.” Kiều Càn nói.

Kiều Uẩn gật đầu, trong lòng vẫn đang thở dài.

Kiều Càn thay đổi rồi, trở nên khúm núm, không còn nhiệt huyết, chỉ luôn tìm cách trốn tránh.

Vốn cho rằng lần này tới đây có thể giúp nó tranh thủ kiếm đạo vô thượng, nhưng với tính cách này, kể cả có kiếm đạo vô thượng thì nó cũng không có đủ tâm lực để cố gắng.

‘Muội muội à, tỷ tỷ đã cố gắng hết sức rồi.’ Kiều Uẩn thở dài trong lòng.

Muội muội nàng ở Kiều gia đang ngày càng yếu thế, nhất là trong khoảng thời gian bị trọng thương gần đây, tu vi càng ngày càng thấp.

Kiều Càn và Kiều Thiến là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Kiều Thiến còn đỡ, nhưng Kiều Càn, thật sự là gần như không có hy vọng.

Sau đó hai người Kiều Càn và Kiều Uẩn bắt đầu đi tìm người tụ hợp.

Ngay lúc hai người định rời đi, kiếm đạo vô thượng đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa.

Kiếm ý đáng sợ đột nhiên khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm khiến cả bầu trời nhìn như bị chém đôi.

Kiều Uẩn hoảng sợ nhìn lên bầu trời, nàng có cảm giác, chỉ cần thanh kiếm này chém xuống, thì toàn bộ quần đảo Mê Vụ có lẽ cũng sẽ biến mất.

Lúc này, người bên ngoài cũng nhìn thấy hiện tượng kinh thiên kia.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Kiếm đạo vô thượng bị kích hoạt rồi sao? Không thể nào?” Lịch Thiên Xích hơi kinh ngạc nhìn khoảng không phía trên quần đảo Mê Vụ.

Thanh kiếm đáng sợ kia như là được vận sức chờ hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt mạng của tất cả mọi người trên quần đảo Mê Vụ.

“Ngươi cũng đã thấy rõ, giống như có người đang cầm thử kiếm vậy.” Hòa Vũ Diệp cũng khó tin nói.

Không chỉ có bọn hắn, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như vậy, từng người từng người, không ai không cảm nhận được sự đáng sợ của Nhất Kiếm Thiên Địa kia.

Kiếm đạo vô thượng hoàn toàn vượt ra khỏi suy nghĩ của bọn họ.

Thứ đáng sợ nhất trong kiếm, chính là tấn công.

“Giống như có một bàn tay đang cầm thử thanh kiếm này.”

“Ta cũng cảm thấy thế, nhưng mắt ta không nhìn thấy.”

“Nhanh như vậy đã có người đạt được ưu ái của Kiếm Đạo vô thượng rồi sao?”

Rất nhiều người đều không muốn tin, nhưng ngay lúc này, một bàn tay vô hình bỗng nắm lấy thanh kiếm vô thượng kia.

Hắn giơ kiếm lên, giống như muốn chém một nhát xuống.

Kiếm Đạo của Kiếm Khởi chảy ngang, thiên địa động dung, tất cả cường giả đều không ngừng lùi lại.

Bọn họ sợ hãi một nhát kiếm này lan đến chỗ bọn họ.

Thanh kiếm đáng sợ này, không một người nào ở đây có đủ tư cách ngăn cản nó.

Nhưng không có người nào biết một nhát kiếm này rốt cuộc là muốn nhằm vào ai.

Bên trong không gian, quanh thân Lục Thủy có sáu mảnh vỡ lơ lửng, giống như đang mở ra cho hắn một cánh cửa để dẫn một sức mạnh nào đó qua.

Lúc này, kiếm ý vô thượng từ bên ngoài rơi xuống ngay trước mặt Lục Thủy.

Nó vô hình vô tướng, dường như là đang ở nơi này, nhưng không có người nào có thể nắm được nó.

Lục Thủy không chút chần chờ, đưa tay về phía kiếm ý.

Hiện tại thanh kiếm băng kia đã tới rất gần, hắn không có thời gian do dự.

Sứ đồ Băng Hải tự nhiên cũng nhìn thấy kiếm ý của kiếm đạo vô thượng rơi xuống, nhưng kiếm ý này là vật bình thường sao?

Căn bản không thể lợi dụng được.

Nhưng rất nhanh nàng liền ngây ngẩn cả người.

Nàng nhìn thấy bàn tay Lục Thủy đi về phía kiếm ý, nhìn thấy kiếm ý hội tụ ở trong lòng bàn tay Lục Thủy, chỉ trong nháy mắt, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Kiếm đạo vô thượng, thế mà lại chủ động phối hợp với Lục Thủy.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”

Lúc này, kiếm của nàng đã chém xuống, bất kể như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không thua.

Lục Thủy ngẩng đầu, nhìn thanh kiếm băng đã tới rất gần, hắn nhẹ nhàng vung vẩy thanh kiếm trong tay, bình tĩnh nói:

“Sinh tử, Nhất Kiếm.”

Lục Thủy vừa dứt câu, kiếm ý liền rơi xuống, ánh sáng trắng đen giao thế, kiếm ý vô thượng bộc phát.

Sứ đồ Băng Hải trực tiếp bị một kiếm này bao phủ, nàng cảm nhận được uy thế đáng sợ của nó, trong mắt xuất hiện một tia hoảng sợ.

Không chỉ có sứ đồ Băng Hải.

Toàn bộ quần đảo Mê Vụ đều bị bao phủ bởi một kiếm đáng sợ này.

Dường như vạn vật đều đang ở dưới thẩm phán sinh tử của nó.

Tất cả những người ở bên ngoài quần đảo nhanh chóng lẩn trốn, bất kể mạnh yếu, không một ai dám đứng tại chỗ nữa.

Giống như chỉ cần bị ánh sáng trắng đen đan xen trước mặt đuổi kịp thì sẽ phải nằm dưới thẩm phán sinh tử vậy.

Không ai dám dùng mạng của mình đi cược xem tình cảnh trước mặt có nguy hiểm hay không.

“Này cũng quá kinh khủng rồi, thế giới này làm sao vậy, tại sao gần đây chỉ toàn gặp phải mấy chuyện chúng ta không thể khống chế được thế?” Lịch Thiên Xích ngậm cục xương trong miệng, nhe răng nói.

Mặc dù âm thanh không rõ ràng, nhưng Hòa Vũ Diệp vẫn có thể nghe hiểu.

“Theo kịp thời đại đi, Tiên Đình cũng đã nhảy ra ngoài, Đại La Tiên Quân thậm chí còn có thể đã bị giết, Thái Dương Thần còn chết rồi, chúng ta thì tính là gì?” Hòa Vũ Diệp thở dài nói.

“Thật muốn đem một đám làm nhiễu loạn trật tự tu chân giới này đưa hết lên bí giám, tiếc là đánh không lại.” Lịch Thiên Xích một mặt tiếc nuối.

Hòa Vũ Diệp cười ha ha.

Cứ làm thỏa thích đi, không phải làm quen rồi sao.

Ngay lúc bọn hắn vừa chạy thoát, ánh sáng đột nhiên biến mất, kiếm ý nháy mắt tiêu tán, dường như một màn vừa rồi, tất cả đều chỉ là ảo mộng.

Lịch Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp dừng lại.

Có chút không hiểu nổi.

Nhưng chỉ do dự một chút, xong vẫn tiếp tục lùi lại, chỉ là không nhanh như trước.

“Quan sát một lúc, không có vấn đề gì cũng đừng lại gần.” Hòa Vũ Diệp nói.

Lịch Thiên Xích không nói gì, hắn hít một hơi, xong lại nhìn một chút, phát hiện kiếm đạo vô thượng lại ẩn nặc.

Những người khác cũng như thế, không ai biết tình huống là như thế nào.

Mà bên trong không gian, kiếm trong tay Lục Thủy đã biến mất, thanh kiếm băng kia cũng không thấy tung tích đâu nữa.

Chỉ còn sứ đồ Băng Hải trọng thương quỳ trên mặt đất.

Nàng nhìn về phía Lục Thủy, đáy mắt đã không còn cách nào giữ vững bình tĩnh.

“Ngươi, người rốt cuộc có phải Lục Thủy hay không? Không thể nào, 20 tuổi, 20 tuổi làm sao có thể đáng sợ như vậy được?

Sứ đồ Băng Hải có chút không tiếp thu nổi.

Giống như mở ra chiếc hộp Pandora vậy.

Suy đoán ban đầu bỗng sáng tỏ, sợ hãi nháy mắt bao trùm toàn thân.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment