“Ngươi đang sợ hãi, sợ ta sao? Cái này hình như không giống lắm với biểu hiện vừa rồi nha.” Lục Thủy nhìn sứ đồ Băng Hải, nói.
Người của Thần Chúng đều không sợ chết, mà đối phương còn là sứ đồ của Băng Hải Nữ Thần.
Cái chết đối với nàng mà nói, không là cái gì.
Cho nên khả năng lớn không phải là sợ chết.
Sứ đồ Băng Hải nhìn Lục Thủy, nàng cố nén sợ hãi, bắt đầu câu thông sức mạnh của mình.
Nàng cần sức mạnh, cần sức mạnh.
“Nữ thần, nữ thần, ta cần sức mạnh, truyền lại sức mạnh cho ta đi, nữ thần.”
“Ta nhất định phải lấy lại được sức mạnh, mới có thể nói lại chuyện này cho người.”
Lục Thủy có chút bất ngờ, hắn nhìn thấy đối phương đang câu thông sức mạnh từ bên ngoài.
‘Thần Chúng cũng có điểm đặc biệt riêng.’
Nơi này được bao bọc bởi một tầng sương mù, muốn câu thông được sức mạnh bên ngoài rất là khó khăn.
Chỉ có ba thế lực lớn nhất, hoặc là người có đủ thực lực, hoặc là Thần Chúng mới có loại năng lực này.
Đều là công của Chân Thần.
Hệ thống Thần Chúng, mặc dù không phải là Chân Thần thật sự, nhưng cũng có chút giống thế.
Nếu không thì người sáng lập Thần Chúng cũng không dám dùng Chân Thân Độc Nhất làm một cảnh giới.
Về phần nguyên nhân, Lục Thủy có chút suy đoán, nhưng không có cách nào xác nhận.
Nhưng hắn cũng không gấp, để mặc sứ đồ Băng Hải tiếp tục triệu hoán sức mạnh.
Nếu muốn biết nhiều hơn, thì phải mạo hiểm một chút.
...
Từ bên trong hồ băng, Băng Hải Nữ Thần hiển hiện, sức mạnh trong tay nàng cảm nhận được triệu hoán của sứ đồ Băng Hải.
Băng Hải Nữ Thần có chút ngoài ý muốn.
Nhưng nàng vẫn buông sức mạnh bên trong tay ra.
Cho đối phương sức mạnh, chẳng khác nào phán tử hình đối phương.
Nhưng đối phương khát vọng sức mạnh như vậy, nếu không cho thì có khả năng ngay cả một chút hi vọng cũng chẳng còn.
“Ta cho nàng hai đạo lực lượng mà cũng không đủ để nàng hoành hành quần đảo Mê Vụ sao?”
“Hay là nói, nguy hiểm chính là bắt nguồn từ cái này?”
Băng Hải Nữ Thần không biết, nàng chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi đối phương truyền tin tức về.
Nàng cứ đứng như vậy, tiếp tục chờ đợi.
--- ---
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn, phát hiện sức mạnh của đối phương thật sự tới.
Ngươi phải biết, chỉ cần thực lực của ngươi vượt qua đỉnh phong lục giai, thì chỉ trong vòng mấy hơi thở, ngươi sẽ lập tức bị Mê Vụ Chi Đô mang đi.
Nghĩ cho kĩ.”
Lục Thủy nhìn sức mạnh của đối phương đang không ngừng tăng lên, nhắc nhở một câu.
Lúc này, sứ đồ Băng Hải đã đứng lên, vết thương trên người nàng đang nhanh chóng khép lại.
“Vài giây đồng hồ là đủ rồi.” Sứ đồ Băng Hải lựa chọn trực tiếp công kích Lục Thủy.
“Ta không tin, ngươi còn có thể ngăn cản được đòn công kích của ta.”
Ngay lúc này, sức mạnh vượt qua cả lục giai cuốn tới.
Thuộc hệ thống Thần Chúng, thất giai Pháp Thần.
Lục Thủy nhíu mày, đối mặt với thất giai, hắn không có bất kỳ phần thắng nào.
Nhưng hắn có giữ lại một thứ, có điều tác dụng có lẽ sẽ không quá lớn.
Sau đó, mảnh vỡ bên cạnh hắn trực tiếp vỡ ra thành ba mảnh, rồi hóa thành một màn phòng hộ, che chắn phía trước hắn.
Ầm!
Lục Thủy trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Bị thương, nhưng cũng không có trở ngại gì.
Dù sao vừa rồi trên người hắn cũng đã có vài vết thương rồi.
Nhưng Lục Thủy vẫn chờ đợi, thời gian của đối phương không nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ làm được một đòn nữa thôi.
Sứ đồ Băng Hải không tiếp tục công kích, nàng nhìn chằm chằm Lục Thủy, nói:
“Không biết người còn có thể ngăn cản một đòn này hay không.”
Nói rồi, thân thể nàng trực tiếp vỡ ra, khí tức đáng sợ trong nháy mắt bao trùm toàn bộ không gian.
Sức mạnh cuồng bạo như gió lốc quét ngang toàn bộ.
Nàng, lựa chọn tự bạo.
Lục Thủy trốn trong góc không động đậy, cũng không thể động đậy.
Hắn bị thương, sức mạnh thiên địa thì cơ bản đã sử dụng hết, giờ chỉ có thể bị động phòng ngự.
May mà vẫn chịu được.
“Thật sự không nói chút gì sao?” Lục Thủy thở dài trong lòng.
Mà ngay lúc này, Lục Thủy nhìn thấy sứ đồ Băng Hải đột nhiên quỳ xuống, tựa như đang cầu khẩn.
Nàng dường như muốn dùng chút thời gian cuối cùng để giao lưu với Băng Hải Nữ Thần.
“Truyền đi, nhất định phải truyền đi.
Nữ thần, sai, sai rồi, tất cả đều sai rồi.
Là Lục Thủy, là hắn, thật sự là hắn.
Hắn không phải phế vật, hắn rất mạnh, ta không thể giết chết hắn.
Nữ thần, cầu xin hãy lắng nghe giọng nói của ta, sai, thật sự sai rồi.
Sai, sai rồi.
Nữ thần.
Truyền đi, không cần biết phải trả cái giá lớn thế nào, nhất định phải truyền được đi.”
Sứ đồ Băng Hải quỳ trên mặt đất, tất cả ý niệm của nàng giờ đều chỉ tập trung vào chuyện này.
Chuyện nàng cần làm nhất bây giờ, chính là truyền tin tức đi.
Nhất định phải truyền đi.
Nàng cần phải nói cho Băng Hải Nữ Thần, sai rồi.
Mười phần sai rồi.
Bọn nàng bị lừa, tất cả mọi người đều bị lừa.
Lục Thủy nhìn về phía trước, chân mày cau lại.
Đối phương muốn truyền tin tức đi, thế nhưng không thể truyền được, chấp niệm quá lớn, đều không thể truyền ra.
Bởi vì Mê Vụ Chi Đô đã đang nuốt chửng lấy nàng.
Không chỉ có Lục Thủy phát hiện ra điều này, sứ đồ Băng Hải cũng phát hiện ra.
Nàng luống cuống, gấp gáp.
Không truyền ra được, nàng đã bị để mắt tới rồi.
“Sai rồi, sai rồi, nữ thần, nữ thần.” Nửa người sứ đồ Băng Hải đã bị bóng tối nuốt lấy, sức mạnh cuồng bạo kia cũng đã bị nuốt chửng.
“Không, không được, không được, nữ thần, sai rồi, sai rồi, sai, sai rồi, nữ thần.” Sứ đồ Băng Hải trực tiếp tự bạo phát cả nửa người trên.
Nàng muốn nhờ vào sức mạnh này để thoát khỏi bóng tối.
Nàng phải truyền được tin tức đi.
“Sai, sai rồi.” Sứ đồ Băng Hải kêu to.
Bùm!!
Ầm!!!
Sứ đồ Băng Hải trực tiếp nổ tung.
Sức mạnh đáng sợ bùng nổ trong không gian.
Lục Thủy vận dụng sức mạnh còn lại, cùng tất cả các mảnh vỡ, toàn lực ngăn cản.
Ầm!
Sức mạnh cường đại trực tiếp đánh bật hắn vào tường.
Phụt.
Một ngụm máu tươi phun ra.
Nhưng sức mạnh cuồng bạo kia đã miễn cưỡng được chặn lại.
Hồi lâu sao, lực lượng lắng xuống.
Lục Thủy lấy ra một cái ghế, gian nan ngồi xuống, ánh mắt hắn tự nhiên đặt ở vị trí của sứ đồ Băng Hải.
Nơi đó sớm đã không còn bóng dáng của sứ đồ Băng Hải.
Nàng giống như chưa từng có mặt ở đây vậy, trừ việc đem lại cho Lục Thủy chút thương tích, cơ bản không lưu lại một chút vết tích nào ở không gian này.
Đừng nói là một Pháp Thần, ngay cả Chủ Thần cũng không thể phá hủy nơi này.
Sau khi xác định không còn nguy hiểm gì, Lục Thủy mới thả lỏng, tựa lưng vào ghế, thở dài một tiếng:
“Mặc dù chết rồi, nhưng một câu sai cuối cùng kia, có lẽ đã truyền ra ngoài.”
“Nhưng cái gì sai mới được chứ?”
-----
Dịch: MB_Boss