“Trước đó nàng ta không có ý định giết ta, nhưng từ sau khi ta thể hiện thực lực ra, nàng ta liền không có ý định buông tha, rồi sau khi bị ta đánh bại thì lại bắt đầu hoảng hốt sợ hãi, nhất quyết muốn giết ta.
Cho nên, chỗ sai là ở ta sao?”
“Bọn họ cho rằng ta rất yếu, đây là điều xác định.”
“Nhưng giờ ta rất mạnh, đây là điều bọn họ không biết.”
“Tổng hợp lại là, nội dung bên trong Sách Khải Huyền thế nhưng có liên quan đến ta?”
“Mà trong nhận biết của bọn họ, thật ra người được ghi trong đó không phải là ta?”
“Vậy bọn họ cho rằng là ai?”
Lục Thủy nhất thời không tìm ra được đáp án, cái này không thể tùy tiện kết luận được.
“Cho nên có người nhằm vào ta, là vì muốn thăm dò xem ta có phải là người đó hay không sao?”
“Nhưng tại sao phải động thủ với mẹ?”
Lục Thủy giờ vẫn còn nhớ rõ con mãnh thú kia, nó đã từng công kích mẹ hắn.
“Cũng là vì thăm dò sao?”
“Không đúng.” Lục Thủy bỗng nhiên nghĩ tới một điều.
“Lục gia không phải chỉ có mình ta, giả sử bọn họ hoài nghi ta, thì mấy vị trưởng lão và cha sẽ không phải là đối tượng bị nghi ngờ.”
“Như vậy mục đích tấn công mẹ là gì? Đối phương không phải là vì thăm dò, mà là vì bất thế kỳ công, hung thú kia đã chính miệng nói thế.”
“Vậy theo như ở kiếp trước, sau khi đối phương thành công khiến mẹ bị thương thì kết quả là gì? Chỉ là bị bệnh mấy tháng.”
Lục Thủy do dự một chút, sau đó đạt được một kết luận.
“Ta ở kiếp trước không có đệ đệ muội muội gì đúng không?”
“Kiếp này mẹ nói thương thế đã tốt lên rồi, có thể thì muốn có thêm đứa nữa.”
“Cho nên dịch bệnh mà hung thú làm ra, có thể là vì không muốn để cho thương thế trước kia của mẹ tốt lên?”
“Cho nên người bọn họ phòng, thế nhưng thật ra là đệ đệ muội muội của ta?”
“Ta không thể chết, là bởi vì chỉ cần ta chết, cha mẹ chắc chắn sẽ sinh ra đứa thứ hai?”
Lục Thủy trầm mặc.
“Khả năng này rất lớn, nhưng cũng không loại trừ khả năng giả thiết sai.”
“Dù sao thì, nếu như đối phương thật sự sai, vậy ta sẽ chính là trọng điểm, nhưng ở kiếp trước ta cũng không có làm cái gì, điểm này không phù hợp.”
“Nhưng vẫn cần phải để ý, nhỡ đâu thật sự là nhằm vào đệ đệ muội muội của ta, kiếp trước tuy không có, nhưng kiếp này thì khó nói.”
Mẹ hắn bây giờ khỏi bệnh rồi, hắn và Mộ Tuyết tới năm sau tất nhiên sẽ bại lộ, khi đó cha mẹ hắn liền không còn áp lực gì, khẳng định sẽ sinh thêm một đệ đệ muội muội cho hắn.
Đương nhiên, có thật hay không cũng khó nói.
Dù sao cha hắn cũng không yếu.
Cuối cùng, Lục Thủy thở ra một hơi.
Hắn đứng lên, thuận tiện cất cái ghế đi, hắn bây giờ phải rời khỏi nơi này.
Người của Tiên Đình và Phật môn sẽ tới đây.
Hắn không thể tiếp tục đợi.
Lần này mặc dù bị thương, nhưng không lỗ.
Ít nhất cũng có được chút manh mối, mặc dù chỉ là giả thiết bổ sung, nhưng có thể sớm chú ý cũng coi như là chuyện tốt.
Giờ chỉ còn nghiệm chứng.
Sau đó Lục Thủy quay người rời đi, khí tức hay vết tích của hắn ở đây, tất cả đều bị hắn xóa sạch.
“Thiếu gia?” Chân Võ nhìn thấy Lục Thủy bị thương đi ra, lo lắng nói.
Lập tức dùng Trì Dũ Thuật.
Lục Thủy lại đưa tay ra ngăn cản:
“Đừng nóng vội, rời khỏi nơi này trước.”
“Thiếu gia, uống thuốc trước đã, là do Thiếu nãi nãi chuẩn bị.” Chân Linh đưa thuốc lên.
Lục Thủy ban đầu tạm thời không muốn ăn, hắn dùng sức mạnh thiên địa để che chở, uống thuốc vào rất dễ khiến tiết tấu thân thể của hắn xáo trộn.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận lấy thuốc, sau đó nuốt vào.
Nuốt vào xong thì lại không hiểu, Mộ Tuyết chuẩn bị thuốc cho hắn làm gì?
Chưa gả vào đã bắt đầu quản người rồi à?
Lục Thủy cầm đan dược, phát hiện đan dược này rất có hiệu quả.
Đương nhiên, nếu như ảnh hưởng quá lớn, hắn vẫn sẽ không ăn.
Ừm, nếu đan dược này ảnh hưởng quá lớn, Mộ Tuyết thật ra cũng sẽ không để người khác cho hắn ăn.
Nói đến Mộ Tuyết, trừ tính tình không được tốt lắm, những phương diện khác đều đặc biệt tốt.
Chậc chậc.
Bây giờ hẳn là thời điểm dễ bắt nạt Mộ Tuyết nhất, dù sao thì bây giờ nàng có muốn hung cũng không hung được.
Đặc biệt thú vị.
Nghĩ đến đây, Lục Thủy liền ép mình dừng suy nghĩ về Mộ Tuyết, chuyện này rất dễ ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.
Vẫn là đừng nghĩ nhiều đi.
Đối với phỏng đoán về Sách Khải Huyền và Dự Ngôn Thạch Bản, tạm thời chưa có kết luận, nhưng câu “sai” kia đã truyền ra ngoài, đối phương hẳn sẽ có hành động.
‘Để xem Thần Chúng sẽ có hành động gì, càng cố gắng thăm dò ta, thì càng chứng thực phỏng đoán của ta rồi.’
Lục Thủy nghĩ.
Nếu như bây giờ đủ mạnh, ngược lại có thể trực tiếp đi.
Nhưng sau khi cưới còn cần một khoảng thời gian nữa hắn mới đủ mạnh được.
Nếu không thì kể cả có cộng thêm Mộ Tuyết vào cũng không lật nổi ba thế lực này.
Đế Tôn Tiên Đình, Phật Đà Phật môn, Chân Thần Thần Chúng, không một người nào là đèn đã cạn dầu.
Nhưng cụ thể cần bao nhiêu thời gian, cái này còn phải nhìn tình huống thăng cấp sau này của hắn.
Hắn có cảm giác như thực lực của mình bị gọt bớt đi mất, nhưng tốc độ tiến giai lại nhanh hơn rất nhiều.
So với kiếp trước mà nói thì quả thực nhanh hơn rất nhiều.
Lúc này, Lục Thủy đang đi ở trong hành lang lúc trước, hắn muốn ra ngoài tìm một nơi an toàn, nghỉ ngơi hai ngày.
“Đúng rồi, các ngươi có thể ra thêm một yêu cầu nữa.” Lục Thủy nói với đám Lạc Phong.
Thu hoạch lần này, rất lớn.
Cho nên hắn có thể cho Lạc Phong ra thêm một yêu cầu.
“Đông Phương Thiếu gia, lần này không cần, coi như là báo đáp ân cứu mạng.” Lạc Phong nói.
Hắn biết kể cả mình đồng ý thì Lục Thủy cũng sẽ không nói gì.
Nhưng làm người, quan trọng nhất là kìm được lòng tham.
Đòi hỏi nhiều thêm một điều, sẽ chỉ làm cho hắn ngày càng chìm sâu vào, tâm cũng khó mà giữ được nữa.
Đương nhiên, chủ yếu là vì hắn tin tưởng vào cách làm người của Lục Thủy, Lục Thủy sẽ không vì chuyện hắn từ chối mà trở nên hà khắc hơn.
Lục Thủy nhìn Lạc Phong một chút, bình tĩnh nói:
“Ngươi lên ngũ giai rồi?”
“Đúng vậy, may mà có Đông Phương Thiếu gia viện trợ.” Lạc Phong cảm kích nói.
Hắn thực sự cảm kích, không có Lục Thủy, thì giờ hắn vẫn sẽ còn cách ngũ giai không biết bao xa.
Bây giờ mới được mấy tháng hắn đã thành công lên ngũ giai, trước kia thật là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lục Thủy đưa ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Hạo, sau đó bình tĩnh nói:
“Thiên kiếp ngũ giai, ngươi có thể bình an vượt qua.”
“Nhưng cũng đừng có coi thường thiên kiếp.” Lục Thủy lại bổ sung thêm một câu.
Sau đó tiếp tục chăm chú bước đi.
Nghe Lục Thủy nói xong, Nhiếp Hạo mừng rỡ trong lòng, cúi đầu cảm tạ:
“Đa tạ Đông Phương Thiếu gia chúc phúc.”
-----
Dịch: MB_Boss