Lục Thủy nhanh chóng lùi về sau một khoảng xa, sau khi làm dịu đi những vết thương trên thân thể, thì vỗ tay một cái.
Bốp!
Âm thanh vang lên, trận pháp bên dưới biên giới hòn đảo lập tức được kích hoạt.
Vô số trận pháp dần hiện ra.
Chỗ mấy người Chân Võ Chân Linh đang ở, một trận pháp khổng lồ bao quanh toàn bộ hòn đảo cũng sáng lên, những trận pháp này ẩn chứa sức mạnh cường đại, mà lúc này đây, toàn bộ lượng sức mạnh đó đều đang tập trung di chuyển về phía hòn đảo chỗ Lục Thủy.
Đây là toàn bộ sức mạnh Lục Thủy góp nhặt được trước đó.
Thời gian lúc này đã đủ, nếu quá sớm thì sẽ không đủ sức mạnh, mà quá muộn thì những trận pháp này sẽ không chịu nổi.
Lúc này, Lục Thủy đang đứng ở trên không trung, sức mạnh từ dưới biển nổi lên như sóng thần trỗi dậy, lượng sức mạnh này trực tiếp bao trùm toàn bộ hòn đảo, dường như sinh tử của tất cả mọi người đều đang bị sức mạnh này chi phối.
Lúc cảm nhận được nguồn sức mạnh đáng sợ này, Hỏa Dực dần tỉnh táo lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, y lại một lần nữa lựa chọn từ bỏ lý trí.
Có lý trí thì sẽ e ngại, mà thứ y cần nhất bây giờ chính là không sợ hãi.
“Ta sẽ giết ngươi.”
Ngọn lửa trên thân Hỏa Dực càng bùng lên lớn hơn, bắt đầu thiêu đốt da thịt của chính y, y phải dùng hết tất cả để giết chết tên nhân loại này.
Tên nhân loại này thật sự rất mạnh, rất quỷ dị.
Nếu tên nhân loại này không chết, thì người chết sẽ chính là y.
Lựa chọn bây giờ của y là, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết được tên nhân loại này.
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ cuồng bạo không ngừng bộc phát từ trên thân Hỏa Dực, đồng thời cũng liên tục mạnh lên.
Lục Thủy cau mày, sau đó đưa tay về phía luồng sức mạnh đang xông tới kia, xuất thủ công kích:
“Đại Hải Vô Lượng.”
Toàn bộ sức mạnh mà những trận pháp Lục Thủy đã chuẩn bị trước đó mang theo bắt đầu phóng về phía Hỏa Dực.
Hỏa Dực cũng phóng như sao băng về phía Lục Thủy.
Mà những người ở phía dưới chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ cảnh này, những gì bọn họ có thể làm chỉ là cố gắng phòng thủ, hy vọng bản thân có thể tai qua nạn khỏi.
Đương nhiên, bọn họ cũng hy vọng Lưu Hỏa có thể thắng.
Bởi vì chỉ khi Lưu Hỏa thắng thì bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Cho nên, làm ơn đừng thua mà.
Bùm!!!
Hai luồng sức mạnh va chạm trên không trung, dư chấn khuếch tán ra toàn bộ khu vực biên giới.
Rầm!
Mọi sự vật trên đảo đều bị phá hủy.
Tất cả mọi người đều tìm chỗ trốn đi.
Mà ở một hòn đảo khá xa đó, Chân Võ Chân Linh cũng cảm nhận được sự va chạm của hai luồng sức mạnh đáng sợ.
Điều này khiến bọn hắn rất lo lắng.
Đây là trận đọ sức mạnh nhất từ trước tới nay mà bọn hắn từng nhìn thấy.
Bọn hắn không biết liệu Thiếu gia có chịu nổi không.
Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi.
Mà đối với luồng sức mạnh này, Danh Dữ Trọng của Thiên Vũ Minh Thổ là người rõ ràng nhất.
Sức mạnh kia tuyệt đối đã vượt qua sức mạnh bình thường của tiền bối Hỏa Dực.
Cái này, nếu như là đánh vào người hắn thì hắn có lẽ đã không còn có thể hô hấp không khí ở Minh Thổ này nữa rồi, thật là đáng sợ.
Còn may mà hắn tương đối phối hợp.
Chịu nhục còn hơn là mất mạng.
...
Lục Thủy đối đầu trực diện với Hỏa Dực, cho nên sức mạnh cường đại vừa rồi kia đã trực tiếp ảnh hưởng tới thân thể của hắn.
Thương tích trên người hắn đang dần trở nên nặng hơn, trong cơ thể cũng có một lượng sức mạnh đang không ngừng ảnh hưởng đến hắn.
Giống như là đang muốn phá hỏng kinh mạch của hắn vậy
Máu thịt trên người như đang dần biến mất, xương cốt như đang dần vỡ vụn.
Tiếp tục như vậy nữa, ngọn lửa sinh mệnh của hắn rất có thể sẽ bị sức mạnh này thổi tắt.
Lục Thủy cắn răng, quanh thân bắt đầu xuất hiện Thiên Địa Trận Văn.
Thiên Địa Trận Văn vừa xuất hiện, Lục Thủy liền tập trung một lượng sức mạnh lớn hơn, đánh một chưởng lên trên người Hỏa Dực.
Hỏa Dực điên cuồng nhìn chằm chằm Lục Thủy, y thậm chí không thể động đậy nổi, sức mạnh này quá mạnh, thậm chí có thể hủy diệt được y.
“Kết thúc.”
Tiếng nói vừa dứt, Hỏa Dực trực tiếp bị nguồn sức mạnh kia đánh bay ra ngoài.
Một đòn này đủ để giết chết đối phương rồi, mặc dù sẽ không chết ngay, nhưng chắc chắn sẽ không sống được bao lâu.
Rầm!
Hỏa Dực rơi thẳng xuống biển lớn.
Bùm!!!
Sóng biển dâng cao đến tận trời, rơi xuống những hòn đảo xung quanh, cuốn trôi mọi thứ trên đảo, khiến cho vô số người hoảng hốt cầu sinh trong nước biển.
Lục Thủy trọng thương, lúc này như mất hết sức lực, rơi vào trong núi lửa.
Rầm!
Ngã xuống đất, Lục Thủy cảm thấy thực sự không dậy nổi, ý thức như tán loạn đi đâu hết, máu thịt cũng như bị hòa tan.
“Không được, sẽ bị Mộ Tuyết phát hiện mất.”
Nghĩ như vậy, quanh thân Lục Thủy bắt đầu xuất hiện phù văn, cái này có thể giảm bớt ảnh hưởng của thương tích lên mệnh lý trong thời gian ngắn.
Tiếp đó, trên người hắn có vài đóa hoa sen xuất hiện, bắt đầu chữa trị cho hắn.
Thế nhưng thân thể của hắn giống như trước đó đã bị đâm xuyên qua, có thể thấy được cả xương trắng bên trong, nội tạng hoàn toàn bị phá hư, sinh mệnh, khí tức cũng như sắp tàn lụi.
Nếu như không phải đã sớm chuẩn bị biện pháp bảo mệnh, nếu như không phải đã có sức mạnh thiên địa để duy trì, thì hắn có lẽ đã thực sự bị đối phương đánh chết rồi.
Trong lúc khí tức sinh mệnh của bản thân dần tàn lụi, Lục Thủy bỗng phát hiện trong tim của mình có vật gì đó đang hội tụ.
Sắc mặt Lục Thủy đại biến:
“Nguy rồi, quên mất thứ này.”
Lục Thủy chống tay lên mặt đất, cố gắng đứng dậy.
Trong tim hắn có một thanh kiếm đang thành hình.
Không chút chần chờ, Lục Thủy lập tức ngăn cản quá trình hình thành của nó.
“Không được, phải rời khỏi nơi này.”
Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, công đoạn phát động trận pháp cuối cùng hắn cũng vừa mới làm rồi.
Giờ đã có thể đi ra được.
Lục Thủy trực tiếp biến mất tại chỗ.
Cùng biến mất theo còn có bọn Chân Võ.
Mà Lục Thủy vừa biến mất, thì ngọn núi phía sau Lục gia bỗng nổi lên một trận gió, chớp mắt bay đến chỗ biên giới của Minh Thổ.
Một bóng người đáp xuống chỗ Lục Thủy vừa biến mất.
“Biến mất rồi?”
Người này đi từ trong không gian ra, nhưng lại không có bất kì chấn động nào, giống như hắn tuy đang ở trong không gian, nhưng lại không ở trong không gian.
Vừa tồn tại lại vừa không tồn tại.
Đây là một người đàn ông, quanh thân phảng phất kiếm ý như ẩn như hiện.
Nhưng nhìn không rõ bộ dáng.
“Không cảm giác được nữa, đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng rồi sao?”
Hắn đưa mắt nhìn chỗ Lục Thủy vừa biến mất, sau đó lại hóa thành trận gió rời đi.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã là ở trên mặt biển Minh Hải.
Nằm bên chân hắn là Hỏa Dực đang hấp hối.
“Người giết ngươi là ai?” Giọng nói của người đàn ông này thư thái vang lên bên tai Hỏa Dực.
-----
Dịch: MB_Boss