Vù.
Một làn khói tím thổi qua, Chưởng môn Thiên Nữ đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của các nàng, thậm chí là trong cảm giác.
“...”
Tiểu Hải Yêu còn chưa kịp phản ứng.
Đây mà là chạy đua?
Không phải dịch chuyển tức thời sao?
Sau đó Tiểu Hải Yêu nhìn về phía Đại Thủy sư Vụ Nhã:
“Trọng tài, có người bật hack.”
“Ừm, thấy rồi.” Vụ Nhã gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Đều mở thành dạng này, không nên phong hào sao?” Tiểu Hải Yêu nói.
“Ngươi đi hay là ta đi?” Vụ Nhã nhìn Tiểu Hải Yêu, tiếp tục nói:
“Thực sự không được thì ngươi cũng bật hack đi.”
Tiểu Hải Yêu không nói gì, quay đầu bơi về phía cung điện Nữ Vương:
“Nữ Vương đừng ngủ nữa, bật hack cho ta đi.”
Tố Loan: “...”
Nàng nhìn ra, Thần Nữ đại nhân đã giúp Chưởng môn Thiên Nữ, khó trách không cần nàng đi cùng.
Nhưng rốt cuộc phần cuối của biển là chỗ nào?
Từ khi Thiên Linh Phong của các nàng biến thành Thiên Nữ Tông, tu chân giới trong mắt các nàng cũng thay đổi theo.
Hải Yêu, Tiên Đình, Tộc Bất Tử, phần cuối của biển.
Toàn là những thứ trước kia các nàng chưa nghe qua bao giờ.
“Chúng ta tiếp tục trò chuyện đi, ngươi muốn biết cái gì, ta đều có thể nói cho ngươi, ngươi cũng nói cho ta biết thế giới bên ngoài như thế nào.” Đại Thủy sư Vụ Nhã mở miệng nói.
Tố Loan gật đầu:
“Được! Có điều, Chưởng môn của chúng ta thắng rồi đúng chứ?”
“Không, là Tiểu Đào của chúng ta thắng, Chưởng môn các ngươi bật hack, đây là gian lận.” Đại Thủy sư Vụ Nhã nói.
Tố Loan: “...”
--- ---
Lục Thủy đi trong rừng cây, hắn có cảm giác phía trước cũng có đồ vật Cửu để lại.
Không bao lâu sau, Lục Thủy liền thấy cái cây đã bị chặt đi kia.
Vừa nhìn thấy cái cây này, hắn đã biết mình đã đến nơi cần đến.
Chỉ là vừa mới nhìn thấy thì liền sửng sốt.
Có người đã đi vào, mà còn đã cầm lên hạt châu trắng tinh chứa thần lực ở trên bàn.
“Cái này không bình thường.”
Sau khi Lục Thủy nhìn rõ hai người ở trong xong, liền có chút ngoài ý muốn.
Đúng vậy, người hắn nhìn thấy đúng là cha mẹ hắn, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm.
Thế nhưng chính vì vậy mới không bình thường.
‘Hai người làm thế nào mà thông qua được xác minh thân phận?’
Trong nhận biết của hắn, có thể thông qua xác minh đáng lẽ chỉ có một mình Chân Thần Duy Nhất.
Vì sao cha mẹ hắn cũng có thể đi vào.
Cũng không thể gian lận giống như hắn chứ?
‘Được rồi, vào thì vào, dù sao ta cũng không nghiên cứu qua hệ thống xác minh, có lẽ ai cũng có thể xác minh thành công.’ Lục Thủy nghĩ trong lòng.
Nhưng thứ hắn muốn là trang sách, cha mẹ hắn chắc chắn không thể chạm vào được.
Chỉ là rất nhanh Lục Thủy liền ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thấy cha hắn cầm trang sách lên.
‘...Có chuyện gì xảy ra vậy?’
‘Cái này ta chắc chắn không có đoán sai, cha mẹ ta đáng nhẽ không đủ tư cách để cầm trang sách đó lên.’
‘Bọn họ bật hack à?’
Lục Thủy cau mày lại, cũng không phải là bởi vì cha mẹ hắn bật hack, mà bởi vì đây là vật hắn muốn.
Bây giờ bị cha hắn cầm mất.
Chuyện này rất khó xử lý.
‘Hay là chạy tới cướp?’
Lục Thủy đã có quyết định trong lòng.
Tu vi của cha mẹ hắn đều là lục giai, hắn có hi vọng.
Sau đó Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Chân Võ:
“Chờ chút nữa ta qua đó chặn đường bọn họ, ngươi đi đoạt trang sách kia.”
Nghe thấy câu này, Chân Võ lập tức ngây người:
“Thiếu gia, đây chính là Tộc trưởng và Phu nhân Tộc trưởng đó.”
Thiếu gia bị điên rồi sao?
...
Chân Võ thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của Lục Thủy.
Cướp của ai hắn còn không sợ, thế nhưng người Thiếu gia bảo cướp chính là Tộc trưởng và Phu nhân Tộc trưởng đó.
Hắn rất sợ.
“Không cần lo lắng, mặc áo bào đen vào rồi, bọn họ chỉ là hai tu chân giả tu vi đỉnh phong lục giai mà thôi.
Xung quanh có chút trận pháp, hẳn là có thể giành lại trang sách kia từ trong tay bọn họ.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Chân Võ: “...”
Thiếu gia, đây là vấn đề tu vi sao?
“Thiếu gia, nếu như bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó?” Chân Võ cố gắng khiến Lục Thủy hiểu mức độ nguy hiểm của hành động này.
Lục Thủy nhìn về phía Chân Võ, sau đó nói:
“Yên tâm đi, sẽ không bị phát hiện, ta đã kiểm tra áo bào đen rất nhiều lần rồi, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu.”
Chân Võ không còn lời nào để nói.
Hắn còn có thể làm sao?
Chỉ có thể hy vọng hành động lần này sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nếu không, đời này của hắn liền lạnh rồi.
Đoạt đồ vật của người khác không được à, sao cứ phải là Tộc trưởng và Phu nhân Tộc trưởng chứ?
Lúc này, Chân Võ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức nói:
“Thiếu gia, ta không chạm được vào trang sách kia.”
“Tay.” Chuyện này Lục Thủy đương nhiên biết rõ.
Sau khi Chân Võ đưa tay ra, Lục Thủy để sức mạnh thiên địa bao bọc lấy tay Chân Võ, lượng sức mạnh thiên địa này đủ để Chân Võ chạm được vào trang sách.
Nhưng Lục Thủy vẫn rất tò mò không biết rốt cuộc vì sao cha mẹ hắn lại có thể chạm được vào trang sách?
Không bước lên con đường chứng đạo, căn bản không có khả năng chạm được vào trang sách.
Lục Thủy đã đặc biệt dùng sức mạnh thiên địa kiểm tra một hồi, nhưng vẫn không tra xét ra cái gì.
“Được rồi, để sau hẵng nói đi, dù sao đây cũng không phải chuyện xấu.”
Sau đó Lục Thủy bắt đầu tới gần gốc cây kia.
“Ta sẽ tranh thủ cơ hội cho ngươi, nhỡ nắm chắc thời cơ.” Giọng nói của Lục Thủy truyền vào trong đầu Chân Võ.
“Vâng, Thiếu gia.” Chân Võ gật đầu.
Hắn có chút căng thẳng.
Đại khái là từ lúc đi theo Thiếu gia ra ngoài đến giờ, trong tất cả những lần đối mặt với kẻ địch, thì đây là lần hắn cảm thấy căng thẳng nhất.
Không phải là vì lo lắng Thiếu gia xảy ra chuyện, mà là lo lắng chỗ hắn xảy ra vấn đề.
Đây chính là Tộc trưởng và Phu nhân Tộc trưởng đấy.
Hắn rất sợ.
Thiếu gia thật sự là đang làm loạn mà.
Nhưng hắn lại không thể không nghe theo.
Hắn chỉ có thể chờ đợi thời cơ, nhưng mà tu vi của Tộc trưởng và Phu nhân Tộc trưởng đều không hề yếu chút nào, cái gì mà chỉ là hai tu chân giả tu vi đỉnh phong lục giai mà thôi, loại lời này chỉ có Thiếu gia nhà bọn hắn mới nói ra được.
Lục Thủy chắc chắn sẽ không để ý đến suy nghĩ của người khác.
Trực tiếp tới mua trang sách kia, cha mẹ hắn chắc chắn sẽ không bán.
Hắn dù có tiền đến đâu, nhưng làm sao có thể có tiền bằng cha hắn được?
Nói đùa, tất cả tiền của hắn đều là cha hắn cho đó.
Nghĩ tới đây, Lục Thủy ngắt một lá cây ném thẳng về phía cha mẹ hắn.
Đỉnh phong Lục giai, có thể va thẳng vào.
Mà sau khi Lục Thủy ném lá cây đi, Lục Cổ đã nhận ra sự tồn tại của Lục Thủy.
Về phần lá cây kia, đương nhiên là nó đã tiêu tán ngay trước mặt Lục Cổ.
Không mạnh, đây là cảm giác trực quan nhất của Lục Cổ.
“Là ngươi?” Lục Cổ nhìn về phía Lục Thủy.
Trong mắt hắn, đối phương là một người mặc áo bào màu đen, hình dáng cụ thể và tu vi đều không nhìn ra được.
Nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra, người này chính là người đã mở ra phong ấn.
Việc người này ra tay với bọn họ khiến Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm khá bất ngờ.
Nhưng rất nhanh bọn hắn đã có được kết luận, đối phương là muốn đồ vật ở trong này.
Khả năng lớn là trang sách trong tay bọn họ.
Lục Thủy không hề mở miệng nói chuyện, đối mặt với hai vị này, vẫn là nói ít đi thì hơn.
-----
Dịch: MB_Boss