"Đại khái là uy danh của Đại trưởng lão bắt đầu có tác dụng nhất định."
Đúng vậy, chỉ có tác dụng nhất định.
Bởi vì cuối cùng vẫn có người của Minh Thổ Thập Điện xuống tay với hắn, chứng tỏ Đại trưởng lão cũng không thể áp được ý muốn đánh cược trong lòng bọn họ.
Cũng có thể bọn họ không biết thực được lực chân chính của Đại trưởng lão.
Tóm lại, thật sự muốn đi Bỉ Chi Hải Ngạn thăm dò tin tức thì phải dựa vào vận may."
"Quấy rầy tiền bối." Lục Thủy đứng dậy, dự định rời đi.
Về phần tiền quẻ, hắn không định trả.
Mặc dù Thiên Cơ Lâu Vũ không đưa ra tin tức gì cụ thể, nhưng mà ít nhiều gì cũng có chút manh mối, mấy viên linh thạch bình thường không thể mua được.
"Nếu có thắc mắc gì, có thể tới hỏi ta." Trước khi đi Lục Thủy mở miệng nói.
Hắn cảm thấy Thiên Cơ Lâu Vũ cũng biết là, ở một số phương diện thì kiến thức của hắn tương đối uyên bác.
Không biết, đời này cũng sẽ không hỏi. Thiên Cơ Lâu Vũ ở trong lòng đưa ra câu trả lời.
Nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng kết thúc.
Chỉ có con mắt bị thương, đúng là may mắn trong bất hạnh.
Hắn rất hài lòng.
Lục Thủy rời đi, thạch quy nhìn thấy bóng dáng đối phương từ từ biến mất trong tầm mắt nó.
"Hắn đi rồi." Thạch quy mở miệng.
"Hô!"
Thiên Cơ Lâu Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Triệt để an toàn.
"Rời khỏi nơi này trước đã." Thiên Cơ Lâu Vũ lập tức nói.
Sau đó thạch quy mang theo Thiên Cơ Lâu Vũ ngay tại chỗ biến mất.
Để lại vị đạo nhân lúc ban đầu, trong gió ngổn ngang.
Sau đó hắn cũng không để ý, tiếp tục ngồi xuống xem bói, sau đó bắt đầu bắt chước theo Thiên Cơ Lâu Vũ.
Hắn cảm thấy bản thân mình nên có cảm ngộ.
Hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hình như không có tổn thất gì.
Không đúng, mặt bàn còn có một ít linh thạch, hắn kiếm lời.
. . .
"Ngươi không sao chứ?" Ở ngoài biển thạch quy mở miệng hỏi.
Nó cũng có chút hiểu được sự đáng sợ của người kia, cho nên rất lo lắng Thiên Cơ Lâu Vũ có thể trực tiếp chết bất đắc kỳ tử hay không.
"Không ngại, chỉ bị thương con mắt, xem như may mắn." Thiên Cơ Lâu Vũ mở miệng nói.
"Không phải ánh mắt của ngươi bị thương lúc xem Dự Ngôn Thạch Bản sao?" Thạch quy tò mò hỏi.
Giọng nói của hắn rất già nua, cũng rất ôn hòa.
Giống như một ông già muốn chạy nhưng không thể chạy nhanh vậy.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ liều lĩnh như vậy sao?" Thiên Cơ Lâu Vũ nhắm mắt lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:
"Ta, chỉ nhìn mệnh lý của người kia một chút, suýt nữa tại chỗ mất mạng, sự tồn tại của hắn còn kinh khủng hơn so với dự đoán của ta."
"Hắn căn bản không thể gọi là người, đó là sự tồn tại vô thượng nhưng có được thân thể con người." Giọng nói của Thiên Cơ Lâu Vũ có chút run rẩy.
"Đáng sợ như vậy sao?" Thạch quy tỏ vẻ nó không thể đồng cảm được.
Đáng sợ tới vậy, đại khái chỉ có Thiên Cơ Lâu Vũ mới có thể phát giác được.
Càng hiểu biết về thế giới, sẽ càng cảm thấy chính mình nhỏ bé.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Thực lực của nó càng mạnh, càng cảm giác tự bảo vệ chính mình cũng khó khăn.
Đặc biệt là nó còn có một kiếp nạn vẫn chưa ứng nghiệm.
Có lẽ không có cách gì tránh thoát .
Nhưng nó sống đủ lâu rồi.
Thiên Cơ Lâu Vũ thở dài một tiếng:
"Ngươi biết cái gì càng đáng sợ hơn hay không?"
Thạch quy lắc đầu:
"Còn có thứ càng đáng sợ hơn sao?"
"Đạo lữ của người kia, và người kia giống nhau."
Thạch quy sửng sốt một chút.
Nó bỗng nhiên hiểu được chút ít, vì sao thiếu nữ kia sẽ là Thời Đại Sủng Nhi.
"Nếu bọn hắn đều đáng sợ như vậy, khi đó nói rõ không tốt sao? Nhìn qua thì bọn hắn cũng không phải loại người không hiểu lý lẽ." Thạch quy mở miệng hỏi.
Nói đến giao tiếp, nó cảm thấy hai người kia cũng không có làm chuyện gì để cho người ta cảm thấy bất mãn.
Cũng không có ý ép buộc Thiên Cơ Lâu Vũ xem bói.
Nếu như Thiên Cơ Lâu Vũ chịu nói ra chuyện khó xử của hắn, thì không đến nỗi xảy ra chuyện.
Thiên Cơ Lâu Vũ cúi đầu, sau đó cười cười, nói:
"Trước khi nói ra, ngươi dám đánh cược xem bọn hắn là loại người gì sao?
Nếu như bọn hắn là người không nói lý lẽ thì sao?
Có cược nổi hay không?
Thắng thì thật là tốt, nếu như thua thì có thể hiện giờ ta không còn gì cả."
Thạch quy im lặng.
Thật sự là không cược nổi.
"Bây giờ đi đâu? Về Tiên Sơn?" Thạch quy hỏi.
"Không, tiếp tục trốn, nơi nhìn như an toàn có thể là nơi nguy hiểm" Thiên Cơ Lâu Vũ bình tĩnh nói.
Mặc dù hai người kia có vẻ dễ nói chuyện, nhưng hắn chỉ gặp phải bọn họ thì có thể bị tổn thương.
Nếu có một ngày bọn hắn cãi nhau, chạy tới tìm hắn xem bói.
Sẽ mất mạng như chơi.
"Tiếp tục đi khắp nơi đoán mệnh?" Thạch quy hỏi.
"Không, ta đã ngộ ra, bói toán là quẻ, không phải mệnh." Thiên Cơ Lâu Vũ nói:
"Quẻ là một, hình dạng là hai, tổng hợp nhân quả chính là ba, ba nguyên nhân này là do trời định, vô hạn thiên cơ quy về mệnh lý."
Thiên Cơ Lâu Vũ nói xong thì mở mắt ra, trong ánh mắt của hắn xuất hiện một quẻ tượng.
Hắn đã tiến thêm một bước nữa trên con đường Thiên Cơ.
Nhưng vẫn không cách nào nhìn thẳng vào Lục Thủy được.
Dù chỉ nhìn bằng mắt thường cũng sẽ bị thương.
Đây chính là cái giá phải trả.
Thạch quy hơi kinh ngạc, nó không nghĩ tới, Thiên Cơ Lâu Vũ đã trở nên như thế, mà lại có thể tiến thêm một bước.
Nhân vật khủng bố nhất sao?
Thạch quy vẫn không thể nào lý giải hết sự khủng bố của người kia.
Hy vọng tương lai cũng không có cơ hội để lý giải.
—— ——
Lục Thủy đi ở trên cột đá, hắn đang trên đường đi vào bên trong.
Phải đến chỗ hẹn với Mộ Tuyết.
Trên đường đi hắn gặp được một cái Điếu Ngư Đài, có một số người đang câu cá tại đây.
"Lúc nãy ta lấy lý do là câu cá?"
Lục Thủy nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như là vậy.
"Được rồi, câu hai con cá rồi đi vào."
Sau đó Lục Thủy đi tới Điếu Ngư Đài, hắn tìm một chỗ trống sau đó ngồi xuống.
Ghế ngồi và mồi câu đều là do Chân Võ đưa cho.
Hiện tại Lục Thủy đã không cần hỏi Chân Võ là có một thứ gì đó hay không, mà trực tiếp yêu cầu là được.
Chân Võ đều có.
Lục Thủy vừa mới ngồi xuống và lấy cần câu ra, thì một người thanh niên ở bên cạnh nhìn hắn và nói:
"Đạo hữu, dự định ngồi mấy ngày?"
Lục Thủy nghe xong vẻ mặt sửng sốt nhìn về phía thanh niên bên cạnh.
Đây là một chàng thanh niên trông rất trẻ, sắc mặt có chút tái nhợt, trên người mặc trang phục của tông môn, là màu đỏ sẫm tương đối dễ nhìn, mặt trên có thêu ba chữ rất nhỏ - Hợp Hoan Tông.
Tu vi ở tam giai, coi như không tệ.
Sau đó Lục Thủy hiếu kỳ hỏi:
"Tại sao phải ngồi vài ngày?"
"Bởi vì ở chỗ này câu cá, phải mất mấy ngày mới có thể có thu hoạch." Thanh niên Hợp Hoan tông mở miệng giải thích.
-----
Dịch: MB