"Đạo hữu ngồi mấy ngày rồi?" Lục Thủy hỏi.
"Hai ngày." Thanh niên thở dài một tiếng nói:
"Lại ngồi thêm hai ngày, nếu không có thu hoạch, thì sẽ trở về.
Ngày nào đó rảnh rỗi lại đến thử vận may."
"Đúng rồi, nơi này không phải câu càng lâu thì càng dễ được cá, bình thường năm ngày không có, thì không cần lãng phí thời gian." Thanh niên Hợp Hoan tông tốt bụng nhắc nhở thêm.
"Ta chỉ câu hai con, cũng không cần ngồi lâu như vậy." Lục Thủy mở miệng nói ra.
". . ." Thanh niên Hợp Hoan tông cảm thấy vị đạo hữu mới tới, chắc chắn là lần đầu tiên đến câu cá.
Khi còn trẻ hắn cũng nghĩ như vậy.
Năm ngày?
Hắn cảm thấy năm tiếng là có thể câu được cá.
Sau đó là hiện thực tàn khốc, tính ra thì lần đó ngồi một tháng.
Không có gì cả.
Soạt!
Miêu Đồng mới nghĩ vậy thì nghe được âm thanh có cá mắc câu.
Hắn hơi kinh ngạc, sau đó muốn nhìn thử xem ai mà may mắn như thế.
Vừa mới dự định quay đầu xem xét, thì một con cá lướt qua khóe mắt hắn.
Là ngay bên cạnh hắn.
Lục Thủy nhíu mày nhìn con cá mắc câu.
Đây chỉ là một con cá rất bình thường, nhưng điều làm cho Lục Thủy không thể chấp nhận được là nó chỉ lớn bằng bàn tay.
Như vậy làm sao ăn đây?
Cuối cùng Lục Thủy gỡ con cá khỏi lưỡi câu rồi ném vào trong nước.
Quá nhỏ, không cần giữ lại.
Ở một bên Miêu Đồng thấy vậy thì có chút sững sờ.
Chưa được bao lâu đã câu được một con?
Chưa tới 1 phút đồng hồ a.
"May mắn, đều là nhất thời may mắn.
Thả con cá đi, bây giờ muốn câu chưa chắc câu được." Miêu Đồng trong lòng thầm nghĩ.
Sau đó Miêu Đồng lại nghe được một tiếng "soạt", người mới tới lại câu được rồi, lần này là một con cá lớn.
Lục Thủy nhìn một chút, sau đó kêu Chân Võ cất con cá đi.
Hắn lại tiếp tục câu cá, chỉ cần thêm một con nữa là được.
"Cái kia, đạo hữu làm sao làm được?" Miêu Đồng không nhịn được mà hỏi thử.
"Mắc mồi vào lưỡi câu, sau đó thả vào trong nước câu." Lục Thủy rất nghiêm túc đưa ra câu trả lời chắc chắn.
"Có thể bán cho ta một ít mồi câu không? Giá cả không thành vấn đề." Miêu Đồng cảm thấy đúng, vấn đề chắc chắn là ở mồi câu.
"Chân Võ." Lục Thủy kêu một tiếng.
Sau đó Chân Võ đưa cho Miêu Đồng một ít mồi câu.
Miêu Đồng lập tức đổi mồi câu mới, dự định thể hiện một chút.
Người bên cạnh chắc chắn sẽ chịu thua với tài câu cá thuần thục của hắn.
Soạt!
Hắn vừa mới thay mồi câu xong thì nhìn thấy người bên cạnh lại câu được một con cá lớn nữa.
"Đủ hai con, cần phải đi." Lục Thủy nhẹ giọng nói, thuận tiện nói lời chào tạm biệt với Miêu Đồng.
Miêu Đồng: "..."
Cái này cộng lại chỉ mới 2 phút mà thôi?
Biến thái a?
Nhưng hắn đã mua được mồi câu, bây giờ đến lượt hắn tỏa sáng.
Hắn vừa mới đặt cầu câu xuống thì những người khác đã tới vây quanh hắn.
"Đạo hữu mồi câu có bán không?"
"Đạo hữu, tu vi của ta là tứ giai muốn mua mồi câu của ngươi, mong là đạo hữu sẽ nể chút tình a?"
"Đạo hữu, ta là đệ tử của Đạo Tông, muốn mua mồi câu của ngươi, cứ tùy tiện ra giá đi."
"Đạo hữu, ..."
Miêu Đồng: "..."
Tu chân giới thật sự là tàn nhẫn, sớm biết như vậy đã mang theo đạo lữ đến.
Đúng là, trong Tu Chân giới lạnh lẽo này, chỉ có đạo lữ ở nhà mới có thể cho hắn một chút ấm áp.
Lục Thủy rời đi, về phần mấy người kia dùng mồi câu mà Chân Võ mua, có thể câu được cá hay không, không liên quan tới hắn.
Dù sao hắn hoàn thành nhiệm vụ.
"Mộ Tuyết còn nói cá ở đây khó câu, nói bậy nói bạ."
Được rồi, có thể là do trên người hắn được tăng thêm thiên địa vận khí đi.
Loại vận may này vô cùng có ích đối với những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Nhưng trong chuyện mang thai của Mộ Tuyết thì chẳng có tác dụng gì.
Uổng công hắn bỏ ra nhiều thời gian như vậy, từ trong thiên địa đoạt tới.
—— ——
Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà đi tới tận cùng bên trong hồ, nơi này có cái đình nhỏ, rất thích hợp vẽ phong cảnh.
Nhưng bên trong dường như có người đang trú mưa.
Khi nãy nơi này vừa có mưa, có người ở bên trong trú mưa rất bình thường.
"Biểu tẩu, ngươi nhìn người kia có chút quen mắt đúng không?" Đông Phương Trà Trà chỉ vào người ở trong đình tò mò nói.
Đình sừng sững tại trong hồ nước, xung quanh đình có một ít cột đá lớn, chỉ cao hơn mặt nước một chút, để cho mọi người đi lại.
Trên mặt hồ hoa sen đang nở rộ.
Vô cùng xinh đẹp.
Mộ Tuyết nhìn xem người trong đình, là một cô gái mũm mĩm, lúc này nàng đang cúi đầu ăn bánh bao.
"Lâm Hoan Hoan?" Mộ Tuyết có chút bất ngờ.
"Đúng, đúng." Đông Phương Trà Trà cũng nhớ tới:
"Lần trước bị cướp 500 triệu - Lâm Hoan Hoan, ta bị cướp rất nhiều lần, cũng không tới 500 triệu."
Mộ Tuyết: "..."
Bị cướp thật nhiều lần, nói ra không cảm thấy xấu hổ sao?
Nàng cảm thấy nếu như Trà Trà bị cướp 500 triệu, thì đừng mong có tiền tiêu vặt nữa.
Cho bao nhiêu hết bấy nhiêu.
Ờ, hiện tại cũng như vậy, trên người nàng lại không còn một đồng nào.
Lúc này, Lâm Hoan Hoan cũng nhìn thấy Mộ Tuyết.
"Mộ tiểu thư?" Lâm Hoan Hoan có chút bất ngờ cũng có chút vui vẻ, gặp được người quen đương nhiên là một chuyện tốt.
Mặc dù thiếu đối phương thật nhiều tiền.
"Ngươi vẫn chưa trở về sao?" Mộ Tuyết tò mò nói.
Lâm Hoan Hoan cúi đầu, uất ức nói:
"Việc hôn nhân đã định rồi, bây giờ ta đang đào hôn."
"Đào hôn?" Mộ Tuyết hơi kinh ngạc, còn có thể đào hôn nha?
Trước kia nàng hoàn toàn không có nghĩ tới.
Hiện tại có nói thế nào nàng cũng không làm chuyện như vậy.
Trước kia cho dù biết, cũng không thể đào hôn.
Lúc đó nàng cần phải nghe theo sự sắp đặt của gia tộc, bởi vì nàng sinh ở Mộ gia, là Mộ gia nuôi nàng trưởng thành.
Nhưng kiếp này, nếu như Mộ gia không đồng ý nàng gả cho Lục Thủy thì nàng sẽ cãi lại.
"Hình như trở nên hư hỏng rồi." Mộ Tuyết ở trong lòng chế giễu bản thân.
"Đúng vậy, đào hôn." Lâm Hoan Hoan gật đầu nói.
"Vậy ngươi muốn chạy trốn tới khi nào? Không về nhà?" Đông Phương Trà Trà hỏi.
"Chạy trốn tới khi ta được tam giai, học được huyết nhục hiến tế, trở nên xinh đẹp mới trở về." Lâm Hoan Hoan tự mình cổ vũ.
"Trở nên xinh đẹp sẽ không cần lập gia đình?" Đông Phương Trà Trà hỏi.
"Không phải a, nhưng có thể gả cho người tốt hơn." Lâm Hoan Hoan nói ra.
"Vẫn phải lấy chồng a? Vậy cái người hiện giờ ngươi phải gả, không tốt sao?"
"Không tốt."
"Chỗ nào không tốt?"
"Chẳng những tu vi của hắn kém cỏi, mà nghe nói hắn còn thiếu một cánh tay. Yêu cầu của ta cũng không cao, thiên phú kém một chút không sao, dáng dấp bình thường giống như ta cũng được, quan trọng là tứ chi của hắn không đầy đủ.
Điều này ta không thể nào chấp nhận.
Đã vượt quá điểm giới hạn trong lòng ta rồi." Lâm Hoan Hoan vô cùng khổ sở khi nói những lời này.
Nàng chỉ hơi mũm mĩm một chút thôi, tại sao lại bắt nàng phải gả cho một người kém cỏi như vậy?
-----
Dịch: MB