Đông Phương Trà Trà đưa tay ra hiệu: "Vậy tại sao không hạ thấp điểm giới hạn trong lòng của ngươi thêm chút nữa?
Như vậy thì có thể vui vẻ lập gia đình."
"..."
Lâm Hoan Hoan nhìn xem Đông Phương Trà Trà, nhất thời nói không nên lời.
Mộ Tuyết ở bên cạnh không có mở miệng, Trà Trà luôn có chút khác biệt với mọi người.
"Có cái gì không đúng sao?" Đông Phương Trà Trà nhìn thấy các nàng đều im lặng, cảm thấy chính mình đã nói gì đó không đúng lắm.
"Vẽ tranh đi." Mộ Tuyết mở miệng nói.
Đông Phương Trà Trà "ồ" một tiếng, kêu Hương Dụ ngồi ở một bên cho nàng vẽ.
Hương Dụ không có gì để nói, an tĩnh cho Trà Trà tiểu thư vẽ.
Cũng không biết sẽ bị vẽ thành cái gì.
"Ngày cưới là lúc nào?" Mộ Tuyết ngồi ở một bên hỏi Lâm Hoan Hoan.
"Không biết, chỉ nghe nói là rất nhanh." Lâm Hoan Hoan lắc đầu, cảm giác thời gian không đợi nàng.
Nàng muốn tăng lên tam giai, trong vài tháng chắc chắn là không được.
Cuối cùng vẫn phải gả đi.
"Nếu như Mộ tiểu thư bị người trong gia tộc yêu cầu lấy chồng, sẽ đồng ý sao?" Lâm Hoan Hoan hiếu kỳ hỏi một câu.
Nàng luôn cảm thấy Mộ tiểu thư là người rất tốt, mà còn rất lợi hại nữa.
Không phải tu vi lợi hại, là cảm giác lợi hại.
Mộ Tuyết nghe được vấn đề này, cười cười nói:
"Cuối năm ta phải nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, cùng vị gia thiếu gia kia thành hôn."
Lâm Hoan Hoan hơi kinh ngạc:
"Vậy vị Lục thiếu gia lần trước thì sao?"
Nàng cảm giác hai người bọn họ mới là xứng đôi nhất.
"Chính là gả cho hắn." Mộ Tuyết mang theo ý cười nhợt nhạt nói.
Lâm Hoan Hoan: "..."
"Chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước, trước khi thành hôn nửa năm, mới gặp nhau lần đầu tiên." Mộ Tuyết mở miệng nói:
"Ngươi cảm thấy ta gả cho Lục thiếu gia được không?"
"Được." Lâm Hoan Hoan lập tức nói:
"Ta cảm thấy Mộ tiểu thư và Lục thiếu gia đặc biệt xứng đôi, hơn nữa Lục thiếu gia đối xử với Mộ tiểu thư cực kỳ tốt."
Nghe đến mấy cái này, trong lòng Mộ Tuyết vô cùng vui vẻ.
"Mà Mộ tiểu thư cũng đặc biệt thích Lục thiếu gia." Lâm Hoan Hoan bổ sung câu.
Mộ Tuyết: "..."
Cũng may Lục Thủy không ở nơi này, nếu không sẽ càng quá đáng hơn.
Đương nhiên, nàng không phủ nhận nàng thích Lục Thủy.
"Phải chi ta cũng may mắn như vậy thì tốt biết mấy." Lâm Hoan Hoan ăn bánh bao có chút khó chịu:
"Đáng tiếc không có khả năng, ta không được xinh đẹp như Mộ tiểu thư.
Mỗi ngày ăn bánh bao, bây giờ lớn lên nhìn giống như cái bánh bao.
Các tỷ tỷ của ta đều là những người xinh đẹp, quyến rũ.
"Tam giai thì sẽ gầy, chắc chắn nhìn rất đẹp." Mộ Tuyết quan sát ngũ quan của Lâm Hoan Hoan, nói ra.
Nàng nói là sự thật.
Ngũ quan của Lâm Hoan Hoan thật sự dễ nhìn.
Chỉ là mũm mĩm một chút.
Nếu như khuôn mặt hồng hào một chút, sẽ trông thật đáng yêu.
Nói tới hồng hào, Mộ Tuyết lại nhớ tới bộ dạng lúc Lâm Hoan Hoan bị đánh.
Thật thú vị.
Cái tên Băng Thủy Cơ thật là dễ nghe, nhưng mà không thích hợp với Lâm Hoan Hoan cho lắm.
Lâm Hoan Hoan gật đầu, nhưng mà tam giai còn xa quá.
"Đào hôn thật sự có tác dụng sao?" Đông Phương Trà Trà ở một bên hiếu kỳ hỏi.
"Vô dụng, chờ đến ngày thành hôn, cha của ta sẽ cho người bắt ta về." Lâm Hoan Hoan mất mác nói.
Nàng chỉ muốn thể hiện sự bất mãn, nhân tiện trở nên xinh đẹp.
Ít nhất làm cho bọn hắn coi trọng một chút.
"Vậy thì trước khi đến ngày cưới, ngươi cố gắng trở nên xinh đẹp, sau đó mang theo thành quả gả cho người kia à?
Ngươi thật không thích người kia sao?
Đã bỏ ra nhiều như vậy." Đông Phương Trà Trà nói ra.
Lâm Hoan Hoan đang gặm bánh bao, nghe như vậy trong nháy mắt dừng lại, sau đó ánh mắt của nàng bắt đầu ẩm ướt.
Kế tiếp nàng òa khóc chạy ra khỏi đình.
"Ô ô ô."
Mộ Tuyết: "..."
Hương Dụ: "..."
"Vẽ tranh, đừng nói chuyện." Mộ Tuyết mở miệng nói.
"Ờ." Đông Phương Trà Trà bắt đầu vẽ tranh.
. . .
Lục Thủy đang trên đường đi về phía Mộ Tuyết, đột nhiên nhìn thấy có người khóc lóc rất thương tâm chạy tới.
Dường như đối phương không định nhường đường, Lục Thủy vì an toàn của bản thân, tránh sang một bên.
Để cho người hơi mập kia có thể thuận lợi chạy qua.
Lục Thủy không tiếp tục để ý người kia.
Hắn thấy được Mộ Tuyết.
Nhanh chóng đi tới trước mặt Mộ Tuyết.
"Ta mang cho Mộ tiểu thư hai con cá, một con vẫn còn sống." Lục Thủy nhìn thấy Mộ Tuyết đứng lên, mở miệng nói ra.
Mộ Tuyết thấy Lục Thủy nhanh như vậy đã tới,rất là vui vẻ, vừa rồi nàng không có cảm nhận được người khác động chạm mệnh lý, chắc chắn là xem bói thất bại rồi.
"Vậy một con khác thì sao?" Mộ Tuyết tò mò hỏi một câu.
"Một con khác cũng là cá sống." Lục Thủy nghiêm mặt nói.
Mộ Tuyết: "..."
Có phải Lục Thủy chưa từng trải qua giao tiếp với xã hội không?
Ở kiếp trước, sau khi Lục Thủy đã trải đời thì mới gặp nhau.
Khi đó hắn là một người thật dịu dàng, đối với nàng rất là tốt.
Hiện tại thế nào?
"Hình như hiện tại đối với ta cũng không tệ lắm.
Chỉ hay làm chút chuyện mờ ám."
—— ——
Kiều gia, một chỗ trong đình, ngồi hai người, một nam một nữ.
Người nữ bộ dáng xinh đẹp, vẻ mặt tức giận.
Người nam một bên tay áo trống không, có chút bất đắc dĩ cười.
"Nghe nói ở bên nhà gái còn đào hôn, thật quá đáng." Kiều Thiến có chút phẫn nộ.
Đúng vậy, hai người này là Kiều Càn và Kiều Thiến, Kiều Thiến nghe nói ca ca của mình muốn thành hôn thì rất vui vẻ.
Dù sao đối phương cũng là con nhà giàu có.
Nhưng nghe nói nhà gái vậy mà đào hôn, cho nên nàng tức giận.
"Một cô gái hơi mập, thiên phú không cao, tuổi còn lớn hơn so với ca ca, nàng còn có mặt mũi trốn?
Chúng ta không có ghét bỏ nàng là tốt lắm rồi." Kiều Thiến không xả hết cơn tức không thoải mái:
"Nếu không phải ca bị thương, một cô gái mập như nàng có tư cách gì gả tới?
Kiều gia chúng ta thua kém nhà nàng hay sao?"
"Đối phương nói là ra ngoài giải sầu thôi, không có phô trương như vậy." Kiều Càn mở miệng giải thích.
Hắn đã đồng ý thành hôn, tự nhiên là có chuẩn bị tâm lý hết rồi, đối phương đào hôn cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Dù sao, hiện tại hắn chỉ là một thiếu gia ăn hại.
Còn vô dụng hơn so với Lục Thủy.
Người khác có thể đồng ý mới là lạ.
Nhưng hắn phát hiện giữa những kẻ ăn hại trong lúc đó, cũng có khác biệt một trời một vực.
Ví dụ như đã từng ăn hại - Lục Thủy.
Bây giờ nhớ lại, Lục Thủy mặc dù vô dụng, nhưng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể ức hiếp.
Trước kia hắn vậy mà tìm Lục Thủy gây phiền phức, thật sự là quá ngu xuẩn.
Lục Thủy là con trai độc nhất trong gia tộc, người khác nhìn thấy Lục Thủy có thể sẽ cho rằng hắn là đồ ăn hại.
Nhưng mà Lục gia chưa bao xem Lục Thủy là đồ ăn hại.
Hết thảy đều là tốt nhất thích hợp nhất, kể cả đối tượng kết hôn.
Người khác cảm thấy không quá quan trọng, Lục gia là tầng tầng sàng chọn.
Còn hắn thì khác, người khác cảm thấy hắn là đồ ăn hại, Kiều gia cũng đối đãi với hắn giống như vậy.
Hết thảy đều tùy tiện.
Đây chính là khác biệt.
Có một số việc, có thật sự trải qua rồi, mới có thể hiểu sự khác nhau.
-----
Dịch: MB