Từ Nay Về Sau, Nhân Gian Sẽ Không Còn Chân Thần 2
"Không có ở đây sao?"
Lục Thủy đứng trong tiểu viện của Mộ Tuyết, không nhìn thấy Mộ Tuyết và mọi người.
Hắn không có dừng lại mà quyết định đi xuống tiểu trấn tìm.
Nhưng vừa muốn rời đi thì lại nhìn thấy có người đang đi về phía bên này.
Là mẹ của hắn.
Kỳ Khê theo ở phía sau, trong tay ôm hai quả trứng, một đỏ một xanh.
Nhìn thấy Lục Thủy, Đông Phương Lê Âm cười nhạt, dường như là thấy được chuyện gì thú vị.
"Đưa hai quả trứng linh thú cho thiếu gia." Đông Phương Lê Âm mở miệng nói.
Giọng nói của nàng vững vàng, đoan trang lại thanh lịch.
Kỳ Khê không dám chần chờ, mang hai quả trứng linh thú giao cho Lục Thủy.
Sau đó thì bắt đầu lùi lại.
Lục Thủy tiếp nhận trứng linh thú, thắc mắc nói:
"Mẹ, đây là muốn làm cơm chiên trứng sao?"
"Nói bậy." Đông Phương Lê Âm đi vào tiểu viện của Mộ Tuyết nói:
"Đây là quà tặng dành cho hai đứa nhỏ kia, hai đứa lần đầu tiên tới làm khách, cần phải tặng chút quà.
Con gái thường rất hiểu chuyện."
Lục Thủy cũng theo vào tiểu viện, hắn nhìn trứng trong tay mình, lại nhìn về phía Băng Phượng đang bị cột lại.
Hắn phần nào hiểu được lý do mà mẹ mình tặng trứng, thay vì trực tiếp đưa linh thú.
Cần giữ sĩ diện.
"Mẹ muốn ở lại đây chờ các nàng trở về để tặng quà à?" Lục Thủy đứng ở một bên, không hề ngồi xuống.
Hắn lo lắng rằng mẹ hắn sẽ bắt hắn quỳ gối bất cứ lúc nào.
Mẹ hắn bắt hắn quỳ thường là có việc cần hắn đi làm, cha hắn bắt hắn quỳ, đó chính là chờ bị dạy dỗ.
"Thật ra thì ta cũng muốn đợi, nhưng sợ các nàng sẽ cảm thấy áp lực." Đông Phương Lê Âm nói.
Thật sự là vậy, để một vị tộc trưởng phu nhân đợi các nàng trở về, tặng quà cho các nàng.
Chắc chắn là người làm vãn bối nào cũng sẽ sợ hãi.
Vậy thì không tốt lắm.
"Nhưng lại tình cờ nhìn thấy người đang đi tìm Tiểu Tuyết, nên thuận đường đi theo." Đông Phương Lê Âm lại nói.
"Mẹ, ta chỉ đi ngang qua nơi này." Lục Thủy cố giải thích.
"Mẹ hiểu, trước kia, khi cha ngươi đi Đông Phương gia thì cũng thường xuyên để quên đồ vật trong tiểu viện của ta." Đông Phương Lê Âm nói.
Lục Thủy: "..."
"Đúng rồi, có một di tích cổ không xác định bỗng nhiên rơi xuống Lục gia, cha của ngươi nói rằng, muốn trực tiếp công khai.
Đến lúc đó, trên tiểu trấn chắc chắn sẽ có không ít người của tu chân giới tìm đến, nên ngươi phải biết khiêm tốn một chút, đừng để Mộ Tuyết lo lắng." Đông Phương Lê Âm căn dặn.
"Mẹ, vì sao không phải là ngươi và cha lo lắng?" Lục Thủy hỏi.
"Mẹ không lo lắng, mẹ và cha ngươi định sinh thêm muội muội cho ngươi, nên tương đối lo lắng muội muội của ngươi." Đông Phương Lê Âm nói.
"...."
"Ta đi đưa trứng linh thú." Lục Thủy nói xong, định rời đi.
Nơi này không phải tiểu viện của hắn, không thì hắn đã đuổi người.
"Chờ chút." Đông Phương Lê Âm gọi Lục Thủy lại, nói:
"Còn có một việc, muốn ngươi đi làm."
Lục Thủy nhìn về phía mẹ hắn, dự định từ chối.
Nhưng lại sợ mẹ hắn sẽ để cho hắn quỳ xuống nhận lời.
"Là cái gì?" Lục Thủy cảm thấy vẫn là nghe lời một chút tốt hơn.
"Có liên quan tới trứng linh thú mà ngươi đang cầm trên tay, đây là hai quả trứng linh thú giống nhau nhưng khác thuộc tính, để ấp chúng, cần có một ít nước đặc biệt, chỉ trên dãy núi Thiên Tuyết mới có.
Nước này nhất định phải dùng trong vòng ba ngày, nếu không thì sẽ mất tác dụng." Đông Phương Lê Âm nói.
"Ngũ Hành Vân Thú sao? Cần có Tuyết Địa Vô Căn Thủy?" Lục Thủy nhìn xem hai cái trứng linh thú nói.
Đông Phương Lê Âm nhìn xem Lục Thủy, cười nói:
"Có Mộ Tuyết đúng là có khác, kiến thức cũng uyên bác hơn.
Đứa con trai nuôi nấng bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng trưởng thành rồi."
Nhắc tới, Đông Phương Lê Âm lại bắt đầu cảm thán, niềm vui hiện ra trên mặt.
Lục Thủy: "...."
Chẳng phải lần trước người cảm thấy không vui vì ta đã lớn sao?
"Tại sao muốn ta đi lấy nước? Để cha đi không phải nhanh hơn sao?" Lục Thủy tò mò hỏi.
Hắn đi thì sẽ từ từ đi đền rồi quay về, cha hắn đi thì chỉ trong thoáng chốc có thể trở lại rồi.
"Có thể giúp cho ngươi và hai đứa trẻ kia thu hẹp khoảng cách với nhau, cũng giúp cho bọn họ và Mộ Tuyết xích lại gần nhau." Đông Phương Lê Âm nói ra.
Đông Phương Lê Âm tự nhiên là hiểu rõ về mối quan hệ trước đó giữa Mộ Tuyết với Nhã Nguyệt và Nhã Lâm.
Chỉ cần cho các nàng một điều gì đó để cùng chờ mong, sẽ có thể âm thầm kéo gần khoảng cách giữa các nàng.
Tuy không phải tuyệt đối, nhưng nếu không có tác dụng thì xem như là con trai nàng uổng công đi một chuyến mà thôi.
Có tác dụng thì là một chuyện đáng để vui mừng.
Lục Thủy bất đắc dĩ thở dài, tại sao hắn phải thu hẹp khoảng cách với người khác?
Không cần, không kéo gần nổi.
Đệ đệ hay muội muội, hắn cảm thấy chỉ có một tác dụng.
Đó chính là lúc chọc hắn thì có thể trực tiếp đánh.
Lúc khác, không muốn để ý tới.
Tuy nhiên, việc có thể giúp Mộ Tuyết và muội muội của nàng xích lại gần nhau thì hắn sẵn sàng làm.
"Ngày mai xuất phát?" Lục Thủy hỏi.
"Ừm, ngày mai xuất phát, đến lúc đó các nàng tự mình ấp trứng, tự mình để Linh thú nhận chủ." Đông Phương Lê Âm nói ra.
Như vậy thì có xảy ra chuyện gì khó xử, cũng sẽ không liên quan tới nàng.
"Ta đi đưa trứng linh thú." Lục Thủy nói.
Sau khi mẹ hắn cho phép thì hắn lập tức rời khỏi tiểu viện của Mộ Tuyết.
Hắn không khó chịu vì phải đi ra ngoài, ngày mai lấy thêm một quyển sách để đọc, là đã hoàn thành xong hình phạt của Tam trưởng lão.
Sau đó thì chỉ cần chờ kiểm tra lại.
Không ảnh hưởng tới việc hắn đi ra ngoài.
Còn cái cửa vào mà Côn đưa tới, hắn cũng không thèm để ý, không cần đi xem hắn cũng biết, muốn vào bên trong không phải là chuyện dễ.
Cũng không biết phải chịu dằn vặt bao nhiêu ngày.
Mười bữa nửa tháng đều là bình thường.
Cho nên hắn không vội.
Đông Phương Lê Âm mỉm cười nhìn theo bóng dáng con mình đang đi xa:
"Đáng tiếc Lục đại tộc trưởng không có mặt, không thì đã có thể hợp sức lại khi dễ con trai."
Sau đó Đông Phương Lê Âm bèn đứng lên, muốn đi về tiểu viện của mình.
Nàng cũng không thể đi lung tung, Lục đại tộc trưởng trở về sẽ tức giận.
—— ——
Lục Thủy cầm hai cái trứng linh thú đi thẳng tới Thu Vân tiểu trấn, hắn phát hiện bản thân như thế này rất ngốc.
Cảm giác bị mẹ hắn lừa rồi, làm gì có người tặng quà mà phải tự mình đi một quãng đường xa xôi để tặng?
Chờ các nàng trở về, thuận tiện đưa cho không tốt sao?
Nhưng mà không quan trọng.
Đi vào Thu Vân tiểu trấn, Lục Thủy nhìn xem bốn phía, hắn bước đi thật thong thả, bởi vì muốn tìm xem Mộ Tuyết đang ở đâu.
Đi dạo một hồi, thì hắn tìm được Mộ Tuyết và mọi người đang ở trong một quán mì.
"Lục thiếu gia? Sao ngươi lại tới đây?" Mộ Tuyết nhìn thấy là Lục Thủy tìm tới, có chút vui vẻ.
Thật ra các nàng mới đến đây không bao lâu, mặt trời cũng mới vừa lặn.
Trong lúc đó, chỗ ở của Nhã Nguyệt và Nhã Lâm đã được sắp xếp xong, cũng gặp và chào hỏi cha mẹ của Lục Thủy rồi.
Lúc này Nhã Nguyệt cũng nhỏ giọng kêu một tiếng tỷ phu, Nhã Lâm đương nhiên cũng học theo, kêu.
Dịch: MB