Từ Nay Về Sau, Nhân Gian Sẽ Không Còn Chân Thần 3
Đông Phương Trà Trà đang bận nhai đồ ăn, không mở miệng được.
Không mở được càng tốt hơn, trong đầu Lục Thủy lóe ra ý nghĩ này.
Sau đó nhìn chị em Nhã Lâm một chút, rồi cầm hai cái trứng linh thú để lên bàn, nói:
"Mẹ ta tặng, mỗi người một cái."
Còn các nàng muốn thuộc tính gì, Lục Thủy không xen vào.
Nhã Nguyệt và Nhã Lâm thấy khó hiểu.
Cho các nàng?
Trứng linh thú sao?
"Tiểu di tặng trứng luộc sao?" Lúc này, Đông Phương Trà Trà cuối cùng cũng đã nuốt hết thức ăn trong miệng, nói.
Lục Thủy liếc nhìn Đông Phương Tra Tra: "???"
Nhã Lâm và Nhã Nguyệt: "???"
Thì ra là trứng luộc.
"Là trứng Ngũ Hành linh thú, một cái là Thủy Vân Thú, một cái là Hỏa Vân Thú." Mộ Tuyết mỉm cười giải thích, và nàng cũng cố ý nhích sang bên cạnh một chút.
Nhường vị trí tốt cho Lục Thủy ngồi xuống.
Lục Thủy tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Mộ Tuyết, cũng không thể ngồi chung chỗ với người khác được?
Hắn sợ mình nhịn không được sẽ mang người ném ra bên ngoài.
"Có thể ấp ra linh thú con?" Nhã Lâm đứng lên, dùng ngón tay đụng đụng trứng linh thú một chút.
Chỉ là đụng một cái rồi lập tức thu về, giống như sợ trứng sẽ công kích lại vậy.
Nhã Nguyệt vẫn còn mất tự nhiên lắm, nhưng cũng rất là tò mò.
Mộ gia cũng có Linh Thú Viên, nhưng nàng chưa nghe nói qua Ngũ Hành Vân Thú.
Đông Phương Trà Trà cũng hiếu kỳ đụng đụng:
"Biểu tẩu, Ngũ Hành Vân Thú là cái gì vậy."
"Ngũ Hành Vân Thú, có sức mạnh của Ngũ Hành, tương truyền rằng tổ tiên của nó là Linh thú được sinh ra từ cội nguồn của Ngũ Hành, thực lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù là một số Thủy Tổ Thánh Thú, Thần Thú cũng không thể áp chế được ngay từ đầu.
Mặc dù theo thời gian trôi qua, Ngũ Hành Vân Thú đã không bằng Thánh Thú hay Thần Thú, nhưng mà huyết mạch truyền thừa cũng không hề thua kém nhiều." Mộ Tuyết nói.
"Thật là lợi hại." Nhã Nguyệt thốt lên, sau đó có chút lo lắng nói:
"Vậy thì quá quý giá rồi, phải không?"
"Sẽ không nha, các người có nhớ Tiểu Băng của biểu tẩu không? Hương Dụ nói nó là Thần Thú chính hiệu.
Nhưng mà không được tích sự gì, chỉ biết mổ người." Đông Phương Trà Trà nói.
Nhã Nguyệt: "???"
Con vật bị buộc lại đó là một Thần Thú?
"Đó là Băng Phượng." Mộ Tuyết mở miệng giải thích.
Băng Phượng là có tên gọi, chỉ là kiếp này không có đặt tên mà thôi.
Nếu Trà Trà muốn gọi Tiểu Băng, vậy thì Tiểu Băng đi.
"Còn Đậu Nha thì sao?" Nhã Lâm nằm nhoài trên mặt bàn hỏi.
Nàng tự nhiên biết tỷ tỷ của nàng còn có một Linh thú khác.
Ở ngay trên đầu của Trà Trà tỷ tỷ.
Đông Phương Trà Trà cầm lấy Đậu Nha gỡ xuống, nói:
"Nhìn như là một con linh thú bình thường, còn chưa có linh trí."
Lúc này, Đậu Nha đứng ở trên bàn nhìn xem Đông Phương Trà Trà, vẫn còn chảy nước bọt.
Trong miệng không có đồ ăn.
Nhã Lâm lập tức cho nó một cái trái cây, sau đó thì Đậu Nha đã nhìn chằm chằm vào Nhã Lâm, chảy nước bọt và nhai trái cây trong miệng.
Nhã Lâm: "..."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào để ấp ra linh thú?" Nhã Nguyệt nhìn xem trứng linh thú hỏi.
Nàng sợ trứng linh thú ở trong tay của bọn nàng, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Cần có Tuyết Sơn Vô Căn Thủy, ngày mai ta ra ngoài, thuận tiện đi lấy." Lục Thủy nói ra.
Mộ Tuyết nhìn xem Lục Thủy, cuối cùng cười cười, dịu dàng nói:
"Vậy thì làm phiền Lục thiếu gia."
Đông Phương Trà Trà nhìn xem Mộ Tuyết, nàng đã nhận ra bầu không khí không bình thường.
Sau đó từng ngụm, từng ngụm ăn hết mì.
"Ta đã ăn xong." Nàng vừa nói vừa nắm lấy Nhã Lâm, nói:
"Nhã Lâm cũng ăn no rồi, Nhã Nguyệt muốn đi xem Linh thú, ta dẫn nàng đi."
Nói xong, nàng bèn kéo lấy Nhã Nguyệt, dẫn theo Nhã Lâm chạy đi.
Nhã Lâm: "Ta chưa ăn no."
Nhã Nguyệt: "Như vậy là sao?"
Đông Phương Trà Trà: "Biểu tẩu muốn hẹn hò, tiểu di nói, khi gặp phải tình huống như vậy, nên rút lui.
Hương Dụ nói tiểu di nói đúng."
Lục Thủy: "..."
Mộ Tuyết: "..."
Trà Trà không thể chạy xa một chút rồi hãy giải thích hay sao?
Lục Thủy thì quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, hỏi một chuyện quan trọng:
"Mộ tiểu thư có mang theo tiền không?"
Mộ Tuyết: "....., Trà Trà nói nàng mời khách."
—— ——
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng Lục Thủy đã định đi ra ngoài.
Lần này đi ra ngoài cũng là không cần phải nói với cha mẹ của hắn, dù sao không phải đi làm chuyện gì.
Nhưng mới vừa đi ra khỏi tiểu viện đã gặp phải Mộ Tuyết.
"Nghe mẹ của ta nói rằng, gần đây sẽ có một số người tìm đến tiểu trấn, Mộ tiểu thư cẩn thận một chút." Lục Thủy mở miệng nói.
Chắc chắn là sẽ có một số cường giả vì cánh cửa kia mà đến.
Lúc đó, lỡ như có người gây sự thì không tốt cho lắm.
Dù sao Mộ Tuyết cũng dẫn theo hai người muội muội.
"Ừm, Lê Âm di nói Lục thiếu gia cũng hay gây ra chuyện." Mộ Tuyết sánh vai đi ở bên cạnh Lục Thủy, nói.
Nàng tự nhiên biết lần này Lục Thủy ra ngoài, là đặc biệt đi lấy Tuyết Sơn Vô Căn Thủy.
Lục Thủy không thèm đính chính về những gì mẹ hắn nói.
Vẫn là không để ý tới tốt hơn.
Hồi lâu sau, Lục Thủy đi vào nhà ga.
Chân Võ Chân Linh đã chờ sẵn tại đây, Đinh Lương cũng ở cách nhà ga không xa.
Nàng đang chờ tiểu thư của nàng.
Không cần đoán cũng biết, tiểu thư của nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Nàng không muốn tiểu thư phải một thân một mình trở về.
Gần đây sẽ có nhiều người từ bên ngoài vào trấn.
Rất nguy hiểm.
Mộ Tuyết không có tiễn Lục Thủy lên xe lửa, đến nơi đây là được rồi.
Sau đó thì quay đầu trở về.
"Tiểu thư muốn đi mua đồ ăn sáng cho hai vị tiểu thư à?" Đinh Lương trước tiên xuất hiện sau lưng Mộ Tuyết.
"Ở tuổi của Nhã Lâm, không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt đúng không?" Mộ Tuyết đột nhiên hỏi.
"Nhã Lâm tiểu thư còn nhỏ, những thứ này ăn nhiều, ảnh hưởng sự phát triển thân thể." Đinh Lương trả lời.
"Thì ra là vậy." Mộ Tuyết gật đầu.
Chẳng trách, cần giấu đồ ăn vặt.
. . .
Lục Thủy ngồi ở trên xe lửa, dãy núi Thiên Tuyết cũng không quá xa, cả đi lẫn về mất khoảng một ngày.
Dãy núi kia là của Lục gia.
Người khác cơ bản không vào được.
Bởi vì thời gian quá ngắn, Lục Thủy không thể nào đi tới Mộ gia một chuyến.
Không thuận đường.
Nếu mà thuận đường, hắn vẫn có thể đi một chuyến.
Vì vậy chỉ có thể để cha vợ ở bên kia, chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Có lẽ đợi đến khi hai người muội muội của Mộ Tuyết trở về là được.
Khi đó Mộ Tuyết chắc chắn sẽ không để cho hai muội muội của mình cứ như vậy mà đi về, nhất là còn mang theo hai cái Ngũ Hành Vân Thú.
Rất dễ dàng gặp phải nguy hiểm, cho nên nàng sẽ đi đưa trở về.
"Chỉ đành chờ đến lúc đó để đi theo tới Mộ gia, tiếc là không có cách nào tiến hành giao lưu trực tiếp với người ở bên kia Khởi Nguyên Thạch." Trong lòng Lục Thủy có chút bất đắc dĩ.
Nếu không thì đã có thể biết được tình huống cụ thể là như thế nào.
Nhìn tin nhắn của đối phương, không có gì thú vị.
Có Mộ Tuyết, hắn còn không dám nhắn lại cho đối phương.
Nhưng mà sau khi lên ngũ giai, chắc là không cần dùng Thiên Địa Chi Lực, hắn cũng có thể nhắn lại cho đối phương.
Tu vi của hắn càng cao, uy lực càng mạnh.
Đáng tiếc là vô duyên vô cớ bị giảm xuống.
"Đúng rồi, có tin tức gì về cánh cửa kia hay không?" Lục Thủy hỏi Chân Võ ở bên cạnh.
Xe lửa đã xuất phát, trước lúc chạng vạng tối thì có thể đến.
"Đã biết được sơ sơ, đây là hình vẽ." Nói xong, Chân Võ lấy ra một bức tranh, tiếp tục nói:
"Bởi vì bị ảnh hưởng của nguồn lực lượng đặc biệt, nên ảnh chụp sẽ bị vặn vẹo, chỉ có thể vẽ ra."
"Táng thần? Đây không phải mộ." Lục Thủy nhìn thấy hai chữ phía trên trong nháy mắt, thì biết đây không phải mộ.
"Cách viết của chữ này, có lẽ là đền thờ, mang tính tưởng nhớ." Lục Thủy lại nói.
Ở kiếp trước, hắn nghiên cứu qua rất nhiều sách cổ.
Cho nên ưu tiên nghiên cứu về chữ viết.
Đáng tiếc là nội dung nghiên cứu quá đơn lẻ, dẫn đến hoàn toàn không biết thời kỳ Viễn Cổ xảy ra chuyện gì.
Chân Võ Chân Linh không hề kinh ngạc khi thiếu gia của họ trực tiếp đưa ra đáp án.
"Chúng ta đã hỏi thăm Nha Đông Tiên Nhân, hắn cũng nói không phải mộ.
Người của Lục gia vẫn đang nghiên cứu, vẫn chưa đưa ra kết luận chắc chắn.
Số đông vẫn cảm thấy nơi này là mộ địa của Thần.
Một số ít cảm thấy, đây là vùng đất nguy hiểm, nguy hiểm đến nỗi có thể chôn vùi Thần Linh." Chân Võ nói.
Lục Thủy trầm mặc, nhìn về phía những chữ viết nhỏ hơn một chút.
Chỉ có mười chữ:
Độc Nhất Thiên Địa đã ngã xuống, từ nay nhân gian sẽ không còn Chân Thần.
Dịch: MB