Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng. 4
Mà lúc này đây, Băng Hải Nữ Thần, Phật Môn Tâm Hỏa, Tiên Đình Chiến Thần, tất cả đều đang quan sát.
Bọn họ biết vì sao đối phương muốn giết Lục Thủy.
Nhưng mà điều này không quan trọng.
Quan trọng là cuối cùng cũng có thể dò xét một chút về thực lực thật sự của Lục Vô Vi.
Kiếm Nhất Phong thậm chí Đạo Tông, cũng đang âm thầm chú ý.
Câu nói kia, Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng, khiến cho bọn họ không thể không chú ý tới.
Đương nhiên là người của Trùng Cốc cũng đang lén lút quan sát.
Sợ một kiếm này sẽ thuận tiện chém bọn hắn.
. . . .
Sát Ngấn Điện Chủ nhìn xem Lục Vô Vi, hắn có thể cảm giác được đối phương rất mạnh, không kém gì hắn.
Nếu mà đối phương không mạnh, thì hắn cần gì phải vượt qua khó khăn trắc trở, tìm tới?
Chín Điện khác của Minh Thổ sao phải cản trở hắn?
Còn không phải vì Lục gia trưởng lão rất có danh tiếng trong tu chân giới sao.
Đối phương tuy mạnh, nhưng hắn là một trong những Minh Thổ Thập Điện, điện chủ mạnh nhất Minh Thổ, yếu sao?
Hôm nay, hắn muốn đạp ở trên đầu Lục gia, giết chết Lục Thủy, để cho nhân vật có thể phá hủy tam đại thế lực mà Dự Ngôn đã nhắc tới, được sinh ra.
Từ đó, lập lại trật tự các thế lực trong tu chân giới một lần nữa.
Dù rằng hắn cũng phải chết dưới tay của nhân vật kia, thì cũng không oán không hối hận.
Bởi vì, chỉ có như vậy, Minh Thổ mới có thể hồi sinh.
Nếu không, vĩnh viễn cũng không thể nào vượt qua tam đại thế lực kia, thậm chí là bị tam đại thế lực kiểm soát, sự sống chết cũng nằm trong tay đối phương.
Hắn nhất định phải làm tốt tất cả mọi chuyện trước khi những người kia kịp khôi phục lực lượng.
Hắn chiến đấu là vì sự hồi sinh của Minh Thổ.
Nguồn lực lượng vô tận tập trung ở xung quanh hắn, lực lượng lốc xoáy cũng biến mất, nhưng không có dấu vết gì của lực lượng.
Có lẽ, nó đã trở nên vô hình.
Lực lượng của Đạo vốn là vô hình, toàn bộ không gian đều đang vặn vẹo.
Có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bóng tối ngưng tụ ở xung quanh thân thể của Sát Ngấn điện chủ, một hố đen xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
Sự tồn tại của hắn tựa như là hố đen kia, nuốt chửng tất cả, hủy diệt tất cả.
Vạn vật đều không thể trốn thoát lòng bàn tay của hắn, tất cả đều bị giẫm nát ở dưới chân hắn.
Đây chính là thực lực của người mạnh nhất trong Minh Thổ Thập Điện.
Vượt qua Phật Môn Lâu La, mạnh hơn Kiếm Nhất Phong Kiếm Xuyên.
Hắn hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất Minh Thổ.
Những người cảm nhận được lực lượng này, trong lòng tràn đầy sợ hãi, bọn họ chưa từng thấy lực lượng nào đáng sợ như thế này.
Cảm giác chết chóc quanh quẩn trong đầu của họ.
Bọn họ cứ như vậy nhìn lên trời, giống như đang chờ đợi cái chết đến gần.
Đối mặt lực lượng đáng sợ này, ngoài khoanh tay chờ chết, bọn họ còn có thể làm được gì?
Đông Phương Dạ Minh cũng đang nhìn lên bầu trời, sự mạnh mẽ của đối phương khiến cho tim hắn đập nhanh, hắn thấy bất an.
Mặc dù hắn có niềm tin đối với Lục gia, nhưng vẫn sẽ e ngại, vẫn sẽ tuyệt vọng.
Lực lượng này, không phải là thứ mà người như hắn có thể chịu nổi.
Nếu như không có màn sáng kia, bọn họ không có tư cách gì để nhìn thẳng.
Tuy nhiên, không có mấy người muốn cúi đầu vào lúc này, nếu như trước khi chết có thể chứng kiến được cảnh này, thì cũng đã đáng giá rồi.
"Để cho ta mở mang kiến thức một chút, Kiếm Đạo Vô Thượng của ngươi đi." Một trong những Minh Thổ Thập Điện - Sát Ngấn Điện Chủ, mang theo lực lượng tự như hố đen của hắn bắt đầu cắn nuốt Lục Vô Vi.
Bóng tối bao phủ đối phương.
Cũng bao phủ tất cả mọi người.
Tối tăm, bóng tối vô tận.
Tất cả mọi người cảm giác như mình bị bóng tối nuốt chửng, bọn họ sẽ như vậy chết đi.
Lục gia thua.
Trong lúc tất cả mọi người tuyệt vọng, tất cả mọi người nghĩ là Minh Thổ Điện Chủ chiến thắng, một vệt ánh sáng xuyên thấu bóng tối dày đặc.
Tất cả mọi người thấy được ánh sáng chiếu vào bóng tối.
Mà lúc, này ánh sáng đang khuếch đại, lỗ hổng đang bị mở rộng ra.
Rất nhanh, bọn hắn thấy được, là kiếm, một thanh kiếm chém xuống tới.
Chỉ trong tích tắc, tất cả mọi người bị ánh sáng của thanh kiếm này bao phủ.
Bọn họ xem xét nguồn sáng và nhận thấy rằng, vì lý do nào đó mà cảnh vật xung quanh đang thay đổi nhanh chóng.
Không, không phải, là vì ánh mắt của bọn họ vẫn luôn nhìn về phía đầu nguồn, mọi thứ xung quanh chỉ là một con đường đang không ngừng lùi xa.
Những vật kia, dường như nhìn hai lần, sẽ khiến người ta chịu không nổi.
Con đường dưới chân dường như đang tăng tốc, ánh mắt của bọn họ đang không ngừng tiến về phía trước, càng lúc càng nhanh, vài lần hô hấp, bọn họ đã vượt ra khỏi tầm nhìn hạn hẹp của mình, hướng tới vũ trụ bao la, đó là Đạo Tối Cao.
Sau đó, họ nhìn thấy ở nơi tận cùng vạn vật, có một bóng người đang hướng về phía bọn họ.
Người kia ở trên những ngôi sao, bên ngoài những ngôi sao, giống như muốn vượt ra khỏi những ngôi sao này.
Bóng dáng của Đạo Tối Cao.
Không lâu sao, bọn họ nhìn kỹ hơn, bọn họ nhìn thấy trong tay của bóng người kia nắm một thanh kiếm, lúc này tay của hắn chậm rãi nâng kiếm lên.
Khoảnh khắc hắn nhấc kiếm lên, những ngôi sao xung quanh bắt đầu vỡ vụn.
Vạn vật đều bị dung nhập vào thanh kiếm kia, hoặc là nói thanh kiếm kia bắt đầu cắn nuốt tất cả, bắt đầu thay thế tất cả.
Trời sao, vạn vật, kể cả thế giới đều sẽ được thay thế.
Kiếm đã được nâng lên, mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Trong mắt bọn họ không có gì khác, chỉ có một nhát kiếm kinh thiên động địa kia.
Ở trong mắt của tất cả mọi người, họ thấy được thiên địa, thấy được vạn vật, thấy được Chúa Tể.
Thậm chí thấy được sự diệt vong.
Kiếm, hạ xuống.
Thiên địa từ bỏ bọn họ, vạn vật bỏ bọn họ mà đi, Chúa Tể tước đoạt của bọn họ tất cả.
Cảm giác khủng hoảng và lo sợ tràn ngập trong lòng họ, nhưng mà vừa mới nảy sinh đã trực tiếp bị hủy diệt.
Bọn hắn không có tư cách gì với một kiếm này cả.
Sinh tử không do mình, hỉ nộ không do người.
Một kiếm này có thể chém bỏ tất cả thuộc về bọn họ.
Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng.
Ầm! ! !
Kiếm quang rơi xuống, tất cả mọi thứ đều biến mất.
Trong mắt của tất cả mọi người đều đã mất đi ánh sáng.
Giờ khắc này, thiên địa đã bình thường trở lại.
Bên trong Thu Vân tiểu trấn, tất cả những người chưa từng cúi đầu, đều quỳ gối trên mặt đất.
Phong Tri đạo nhân quỳ trên mặt đất run rẩy, trong mắt của hắn tràn đầy sự sợ hãi.
Hắn đang há hốc mồm, nhưng không cách nào lên tiếng.
Hắn muốn kêu, lại không kêu được.
Hắn muốn hét lên, mà không hét được.
Nỗi sợ hãi bóp nghẹn cổ họng của hắn, ngăn chặn tất cả của hắn.
Uy Nhạc đạo nhân cũng là như vậy.
Dịch: MB