Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 720 - Chương 720: Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng. 5

Chương 720: Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng. 5 Chương 720: Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng. 5

Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng. 5

Đông Phương Dạ Minh cũng quỳ trên mặt đất, hắn dùng tay nắm chặt vị trí của trái tim, hắn muốn cho chính mình tỉnh táo lại.

Nhưng mà không làm được.

Chỉ là nhìn thoáng qua đã đáng sợ như vậy, nếu như trực tiếp đối đầu một kiếm kia.

Vậy thì. . . thì sẽ còn khủng bố như thế nào?

Lúc này, hố đen trên bầu trời đã bị xua tan, tất cả lực lượng đều biến mất không một dấu vết.

Chỉ còn lại Minh Thổ Thập Điện, Sát Ngấn Điện Chủ đứng trên không trung.

Hắn không công kích Lục Vô Vi, mà là nhìn về phương hướng của Lục Vô Vi, không phải hắn không muốn công kích, mà hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng công kích.

Lúc này, trong mắt của hắn chỉ có sợ hãi.

Giống như đối mặt với vật gì rất đáng sợ vậy.

"Ngươi. . . ." Sát Ngấn Điện Chủ hoảng sợ nhìn xem Lục Vô Vi, giọng nói có chút run rẩy:

"Ngươi, ngươi thật là Đại Đạo Thiên Thành sao?"

"Không phải ngươi đã nhìn thấy sao?" Giọng nói thong thả vang lên trên bầu trời Lục gia, không mang theo chút cảm xúc gì.

"Không, không thể nào, Đại Đạo Thiên Thành làm sao có thể nắm giữ loại lực lượng này?

Điều này sao có thể?" Sát Ngấn Điện Chủ không tin, hắn không tin là đối phương và mình ở cùng một cảnh giới.

Lúc này, trên mi tâm của Sát Ngấn Điện Chủ xuất hiện một vết rách, chỉ trong nháy mắt, vết rách này từ mi tâm của hắn kéo dài xuống.

Hắn bị chém một kiếm.

Đối phương chỉ xuất ra một kiếm.

Để giết hắn, vậy mà chỉ cần một kiếm.

"Ta cuối cùng đã hiểu, vì sao bọn họ lại cố gắng hết sức để ngăn cản ta, là ta không biết tự lượng sức mình.

Không nghĩ tới, không nghĩ tới trên đời này có nhân vật đáng sợ như ngươi vậy." Sát Ngấn điện chủ hơi tự giễu.

Lúc này vết rách đã trải rộng khắp người, hắn có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

"Lục gia, không phải là nơi mà Minh Thổ có thể tùy ý làm càn." Giọng nói của Đại trưởng lão chậm rãi truyền ra.

Bóng dáng vô hình của hắn đã đi về phía sau núi của Lục gia.

Tất cả kết cục đã được định.

Hắn không cần phải ở lại.

Sát Ngấn Điện Chủ nhìn xem Lục Vô Vi rời đi, vươn tay muốn đuổi theo.

Thế nhưng, tay của hắn vừa mới duỗi ra, thì "phịch" một tiếng, vỡ vụn thành từng mảnh.

Kế tiếp là thân thể của hắn, hai chân của hắn cũng bắt vỡ ra rồi biến mất.

"Ta không cam tâm khi phải ngã xuống ở nơi này."

Ầm! ! !

Cuối cùng, người mạnh nhất Minh Thổ - Sát Ngấn Điện Chủ, ngã xuống trên bầu trời Thu Vân tiểu trấn.

Lục Vô Vi trở về, Sát Ngấn Điện Chủ ngã xuống.

Tuy nhiên, toàn bộ Thu Vân tiểu trấn không có truyền ra một lời nói dư thừa nào.

Ở bên ngoài cũng là một trận bình tĩnh.

Bọn họ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Toàn bộ tu chân giới là thuộc về thế giới của cường giả, lại vô cùng yên tĩnh.

Băng Hải Nữ Thần thu hồi ánh mắt, cuối cùng không nói một lời, trực tiếp chìm vào trong Băng Hồ.

Nàng rủ mày xuống, không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Cũng không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng.

Nàng cứ như vậy an tĩnh chìm vào trong nước, mặt hồ yên ả đến lạ thường, không có chút xíu gợn sóng.

Khổ Hải Phật Môn, Tâm Hỏa Cổ Phật nhắm hai mắt, chắp tay trước ngực mặc niệm tâm kinh.

Im lặng không nói, không hề bình luận gì về trận chiến này.

Giống như là chưa từng nhìn thấy.

Lãnh địa Ma tu, Tiên Đình Chiến Thần lặng lẽ xoay người đi trở về.

Hắn cúi đầu, từng bước từng bước đi tới, thật thong thả, vững vàng.

Hắn dự định trở về bế quan mấy ngày.

Tam đại thế lực không ai đi bình luận chuyện lúc trước, không có ai đi chế nhạo Minh Thổ Sát Ngấn, cũng không có người cảm thán chuyện Lục Vô Vi giết người chỉ bằng một kiếm.

Đều giữ im lặng.

. . . . .

Trái lại, trong cấm địa của Đạo Tông truyền ra giọng nói rất nhỏ:

"Đạo Tông của ta là một tông môn mạnh trong tu chân giới, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của phép tắc, đi tới Lục gia sẽ tuân thủ luật lệ của Lục gia.

Rời nhà đi ra ngoài tuyệt đối không ức hiếp thiếu gia Lục gia, tình hữu nghị của hai nhà sẽ mãi mãi bền chặt."

Sau đó cấm địa của Đạo Tông hoàn toàn yên lặng.

Cường giả của Trùng Cốc trốn ở trong góc âm u run lẩy bẩy, hắn bỗng nhiên cảm thấy, Trùng Cốc chỉ bị phá hủy một nửa, Lục gia muốn lấy đi một nửa tài nguyên của bọn hắn.

Thật sự rất nhân từ.

Muốn động đến thiếu gia Lục gia, thì đơn giản là đang liều mạng với Lục gia.

Xảo Vân tông Ngưng Hạ cũng nặng nề thở ra một hơi.

Vốn định vỗ vỗ bộ ngực đẫy đà, ngẫm lại thôi được rồi.

Nàng đưa mắt nhìn vào trên người Hồng Tố, lúc này Hồng Tố đang cúi đầu, có chút run rẩy.

"Cảm giác như thế nào?" Ngưng Hạ mở miệng hỏi.

"Lão tổ." Hồng Tố nhìn về phía Ngưng Hạ nói:

"Con người thật sự có thể đạt tới cảnh giới này sao?"

Ngưng Hạ nhìn xem Hồng Tố, lắc đầu, nói:

"Không biết, ít nhất là bản tọa không làm được, Lục Vô Vi đã vượt ra khỏi toàn bộ tu chân giới, không có ai biết được hắn đang ở cảnh giới nào.

Nghe nói thời kỳ Viễn Cổ có vài người, mặc dù bản thân đang ở cảnh giới Đại Đạo, nhưng uy lực đã sớm vượt ra ngoài hàng ngũ Đại Đạo.

Có lẽ là dùng để chỉ những người ở dạng Đại Đạo giống như Lục Vô Vi."

"Lão tổ, phải chăng phía trên Đại Đạo còn có cảnh giới khác?" Hồng Thự nhìn xem Ngưng Hạ, hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Đại Đạo Thiên Thành, chính là Đạo Tối Cao.

Cảnh giới tối cao trong tu chân giới.

Có rất rất ít người có thể đạt tới cảnh giới này .

Cho dù là toàn bộ tu chân giới, người đang ở cảnh giới này, có thể dùng hai tay để đếm ra được.

Nhìn như không ít, nhưng đây là số lượng phải tập hợp qua vô số năm mới có được.

Mà số người này cũng không phải là một thời đại có được.

Ở thời đại của Lão Tổ, tổng cộng cũng chỉ xuất hiện có hai người thì đã được xem là nhiều.

"Phía trên Đại Đạo Thiên Thành sao?" Ngưng Hạ suy ngẫm một chút rồi nói:

"Trong truyền thuyết là có cảnh giới đó.

Nhưng mà chưa từng có người chạm tới.

Tu chân giới hiện nay, trừ thời kỳ Viễn Cổ không biết ra, không ai chạm đến cảnh giới trong truyền thuyết kia.

Đúng vậy, cho dù là chỉ chạm vào một chút xíu cũng không có.

Cho nên cảnh giới kia từ trước đến giờ chỉ là truyền thuyết.

Nhưng nhìn vào biểu hiện bây giờ của Lục Vô Vi, có lẽ hắn đã chạm tới."

"Cảnh giới kia gọi là gì?" Hồng Tố hỏi.

Ngưng Hạ nhìn xem Hồng Tố vẫy vẫy tay nói:

"Lại đây."

Hồng Tố không hiểu gì cả, nhưng vẫn đi tới trước mặt Ngưng Hạ.

"Cốc!" Ngưng Hạ đưa tay búng vào trán Hồng Tố một cái, nói:

"Trở về nghỉ ngơi đi, vẫn chưa tới lúc người tiếp xúc được."

Hồng Tố bất đắc dĩ, nàng thật sự vẫn cách đó rất xa.

"Vâng." Hồng Tồ lên tiếng đáp lại rồi rời đi.

Ngưng Hạ nhìn về phía chân trời thở dài một tiếng:

"Có lẽ phải tìm một cơ hội đi tới Lục gia một chuyến, hỏi thăm Lục Vô Vi một chút."

—— ——

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment