Cửu Thiên Vô Lượng Kiếp. 1
"Mộ Tuyết tỷ, có thể ngẩng đầu sao?" Nhã Nguyệt cúi đầu hỏi.
Nàng vừa mới nghe được âm thanh ở phía trên, đã biết kết cục.
Nhân vật đáng sợ như vậy, vậy mà bại trận.
Hơn nữa còn thua rất là nhanh.
Nhưng thật may mắn vì hắn đã bại, nếu không thì bọn họ đều gặp nguy hiểm.
Giờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi." Giọng nói dịu dàng của Mộ Tuyết vang lên.
Lúc này, Nhã Nguyệt mới thử nhìn về phía chân trời, nàng phát hiện bầu trời đã trở lại bộ dáng bình thường.
Có ánh trăng, có những vì sao, nhìn rất đẹp và loá mắt.
Mà màn sáng kia cũng đã biến mất.
"Mộ Tuyết tỷ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nhã Nguyệt hỏi.
"Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng.
Cấp bậc lực lượng này, Nhã Nguyệt không chịu nổi." Mộ Tuyết mở miệng giải thích.
Nàng tự nhiên biết sự mạnh mẽ của Đại trưởng lão.
Có thể nói là nhân vật mạnh nhất toàn bộ thời đại.
"Vừa rồi, Mộ Tuyết tỷ đã nhìn thấy." Nhã Nguyệt không xác định lắm.
Mộ Tuyết nhìn Nhã Nguyệt cười cười, không có mở miệng giải thích.
Mà chỉ nói:
"Được rồi, chuyện ngoài ý muốn đã kết thúc, nên nghỉ ngơi."
"Trà Trà tỷ làm sao bây giờ?" Nhã Nguyệt chỉ chỉ Đông Phương Trà Trà đang nằm nhoài trên mặt bàn hỏi.
"Cứ để nàng ngủ như vậy, ta sẽ ở chỗ này cùng với nàng." Mộ Tuyết nói.
Dù gì nàng cũng đã từng ngủ như thế này vài lần rồi.
Nhã Nguyệt nghĩ nghĩ, sau đó chạy về phòng.
Mộ Tuyết còn tưởng rằng Nhã Nguyệt đi ngủ, nhưng sau đó nàng lại thấy Nhã Nguyệt ôm chăn bông chạy ra.
"Ta ở chỗ này với Mộ Tuyết tỷ, Nhã Lâm không lạ giường, sẽ không giữa chừng tỉnh giấc." Nhã Nguyệt mang chăn bông để lên bàn nói.
Mộ Tuyết: "..."
. . .
Đông Phương Lê m ngồi xổm trên mặt đất, trước mắt của nàng còn có bàn tay của chồng nàng.
Chỉ là lúc này đã buông xuống.
Là không còn chút sức lực nên buông xuống.
Nhưng bàn tay vẫn ở trong tay của Đông Phương Lê m.
Khi bàn tay ở trước mắt buông ra, thì Đông Phương Lê m biết mình đã có thể mở mắt ra.
Mở mắt ngước nhìn, ánh sáng chiếu vào trong mắt nàng, điều đầu tiên nàng nhìn thấy, tộc trưởng Lục gia đang quỳ một chân trên đất, lực lượng toàn thân đang di chuyển hỗn loạn.
Trong ánh mắt có tia sáng màu đỏ sậm.
Đông Phương Lê m dùng tay nắm lấy tay của Lục Cổ, một tay khác thì giúp Lục Cổ lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
"Biết không thể nhìn, Lục đại tộc trưởng còn nhìn." Đông Phương Lê m dịu dàng nói.
Không có ý trách móc.
"Muốn, muốn mở rộng tầm mắt một chút." Lục Cổ gian nan mở miệng.
Đông Phương Lê m tiến đến thật gần Lục Cổ, dùng trán của mình, cọ cọ cái trán của Lục Cổ, thì thầm:
"Có muốn ta giúp Lục tộc trưởng chia sẻ một chút không?"
"Hồ đồ." Lục Cổ trực tiếp phản bác.
Đông Phương Lê m nhẹ nhàng lắc đầu, cọ cọ cái mũi của Lục Cổ, yếu ớt nói:
"Ngươi chiều hư."
Lục Cổ không nói gì, sau đó, dưới sự nâng đỡ của Đông Phương Lê m, đứng lên.
"Mọi chuyện kết thúc rồi, nhưng một kiếm kia của Đại trưởng lão đúng là đáng sợ thật." Lục Cổ mở miệng nói.
"Khó chịu như vậy còn che chở cho ta, vợ của ngươi sẽ ngây ngốc mở mắt nhìn sao?" Đông Phương Lê m đứng ở bên cạnh Lục Cổ, nói khẽ.
"Ta thích." Lục Cổ nói.
Nghe được câu này, Đông Phương Lê m đi đến trước mặt Lục Cổ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mình thích nhìn nhất đời này, hỏi:
"Lục tộc trưởng thích gì?"
Lục Cổ nhìn vợ của mình đang đứng trước mặt, nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, hắn thừa biết nàng muốn nghe được điều gì.
Lục Cổ đưa tay lên sờ sờ gương mặt của Đông Phương Lê m, nói:
"Thích ngươi."
Nghe được câu này, khóe miệng Đông Phương Lê m cong lên thành một nụ cười, sau đó vui vẻ ôm lấy Lục Cổ:
"Thích Lục tộc trưởng nhất."
( Da gà nổi lên và rơi đầy đất, lớn tuổi rồi, có cần ướt át như vậy không, đây là cảm giác của Lục Thủy nếu như hắn có mặt ở đây.)
. . .
Thật lâu sau Khô Thụ Lão Nhân mới có thể lấy lại tinh thần, hắn nhìn xem Tam trưởng lão ở trước mặt, mở miệng nói:
"Cần đi tra một chút về Minh Thổ sao?"
"Nhị trưởng lão đã đi, chắc là sẽ nhanh chóng có tin tức.
Mặt khác, đi hỏi thăm Lục Cổ đi." Tam trưởng lão quay đầu nhìn về phía Khô Thụ Lão Nhân nói:
"Sau khi Lục Thủy trở về, đi nghiệm chứng quá trình đọc sách của hắn trong ba ngày qua.
Nếu như không thể vượt qua, để cho hắn tiếp tục ở lại Tàng Kinh Các."
Ngừng một chút, Tam trưởng lão lại bổ sung một câu:
"Không cho phép hắn tiếp tục đọc sách về cờ vây."
"Vậy nếu là nhìn cờ tướng thì sao?" Khô Thụ Lão Nhân nhẹ giọng hỏi.
"???"
Tam trưởng lão nhìn xem Khô Thụ Lão Nhân hồi lâu, sau đó mở miệng nói:
"Đi mang loại sách như vậy xé."
Khô Thụ Lão Nhân: "..."
—— ——
Ở trên Hải Vực mênh mông, ánh sao chiếu rọi, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng sóng biển.
Cả vùng biển rộng lớn, không có một bóng người, không có thuyền, trừ bỏ nước biển, chính là sóng biển.
Mà ngay lúc này, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một trận vặn vẹo.
Mặt biển vặn vẹo giống như bị mở ra một cái lỗ hổng, lỗ hổng xuất hiện cũng không ổn định, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sóng biển quay cuồng, trực tiếp ập vào cánh cửa không gian được mở ra một cách đột ngột kia.
Nhưng không lâu sau đó, sóng biển lại trực tiếp bị dội ngược lại.
Theo đó còn có một bóng người, nhìn không cao, là một bé gái cột tóc, mặc áo khoác màu trắng.
Nàng phủi phủi quần áo, giống như vừa rồi nước biển đã làm ướt quần áo của nàng.
"Tọa độ này thật sự là kì lạ."
Bé gái này vừa hong quần áo vừa ngẫm nghĩ.
Đúng vậy, nàng chính là người đã theo đường hầm không gian của Sát Ngấn Điện Chủ để đi tới đây, Lục gia Nhị trưởng lão, Lục Hữu Đình.
"Tọa độ này rất kỳ quái, có thể làm cho ta sai lầm nhiều như vậy." Nhị trưởng lão nhìn xem biển cả xung quanh, cau mày.
Nàng hồi tưởng một chút tọa độ, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Sau đó nàng vung tay lên một cái, cổng không gian lại một lần nữa mở ra ngay trước mặt nàng.
Lần này, cổng không gian rất bình thường, không có một chút vặn vẹo hay không ổn định.
Nhị trưởng lão nhìn xem cổng không gian, không có ý định tiến vào.
Rất nhanh, nàng đã đóng cổng không gian này lại.
"Thật sự không thích hợp, người của Minh Thổ là đi qua tọa độ được chỉ định trước.
Thủ đoạn vô cùng cao."
"Hơn nữa, tọa độ này có thể trực tiếp tiến vào khu vực Lục gia, thật sự là không tầm thường."
Phải biết rằng tọa độ không gian của khu vực Lục gia, cũng không phải dễ dàng bị lợi dụng như thế.
Cho dù là Thái Dương Thần, cũng phải cần một khoảng thời gian mới có thể trực tiếp tiến vào.
"Có vẻ như có người giúp cho người của Minh Thổ mở ra tọa độ, thủ đoạn cao, năng lực mạnh, còn có sự hiểu biết nhất định về Lục gia."
Chỉ trong nháy mắt, Nhị trưởng lão đã đưa ra suy luận, nhưng mà không cách nào biết được người này là ai.
Theo sự hiểu biết của nàng, thì không có ai phù hợp với những điều kiện này.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, người này lại thật sự tồn tại.
Dịch: MB