Minh Thổ Nhật Húc nhìn xem Lục Thủy, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Hắn nhìn thấy cái gì?
Hắn cứ nghĩ thiên kiếp đánh lên trên thân thể người kia, sẽ công kích người kia.
Nhưng mà hắn đã sai, mười phần sai.
Hắn nhìn thấy thiên kiếp rơi xuống thân thể người kia, trở thành áo giáp cho hắn ta, giúp thân thể của hắn ta mạnh hơn, không có gây ra chút xíu tổn thương nào, mà giống như là phủ thêm chiến giáp cho hắn.
Điều làm cho hắn cảm thấy khó tin hơn nữa là, ở ngay phía sau người này, cũng có sấm sét đánh xuống.
Mà lần này sấm sét không có vào biển, mà là trực tiếp ở trên mặt biển bắt đầu xếp thành hình.
Sau lưng của người kia xuất hiện một cái ngai vàng, người nào nhìn thấy ngai vàng kia đều phải quỳ xuống bái lạy.
Giống như muốn cầu xin người này ngồi xuống.
Trời, thiên kiếp thuần phục người này, làm tùy tùng cho hắn.
Không thể nào, không có khả năng.
Đó căn bản không phải là thiên kiếp mà bọn họ nhận biết.
Nhưng mà chuyện xảy ra tiếp sau càng làm cho những người này không thể hiểu được, khó có thể tin.
Như là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Tất cả bọn họ, kể cả người vây xem ở bên ngoài.
Không ai dám tưởng tượng ra chuyện như vậy.
Vô tận sấm sét thay thế biển cả, những tia sấm sét này lấy Lục Thủy làm ranh giới, bắt đầu tập hợp lại ở ngay phía sau hắn.
Hải vực biến thành lĩnh vực của sấm sét.
Mà ở bên trong sấm sét, có vô số lôi thú ẩn núp ở dưới Lôi Vực, bọn chúng an tĩnh chờ đợi giống như chờ đợi mệnh lệnh.
Rồi lại có một lôi thú vô cùng lớn, xuất hiện ở phía dưới Lục Thủy, nó chậm rãi nổi lên, mang Lục Thủy và vương tọa nâng lên từ từ.
Khi đạt tới độ cao nhất định, lôi thú kia cũng ngừng nổi lên.
Lúc này, sấm sét trên bầu trời cũng ngừng lại.
Còn lại, chỉ có một đợt sấm sét cuối cùng.
Những tia sấm sét này bắt đầu ở không trung sắp xếp thành hình, rất nhanh, trên bầu trời xuất hiện một con Lôi Long, một tiếng rồng ngâm chấn động bốn phía.
Con rồng này hạ xuống bên cạnh Lục Thủy, nằm rạp trên mặt đất.
Sau đó một tiếng chim hót vang lên, một con Chu Tước được sinh ra từ sấm sét, bay vút ra khỏi sấm sét, sau đó đáp xuống bên cạnh con rồng, và cũng cúi người.
Rống!
Một tiếng hổ gầm kinh thiên địa, một con Lôi Hổ lao ra từ bên trong sấm sét.
Sau đó ngừng ở một bên khác của Lục Thủy, rồi phủ phục ở bên người Lục Thủy.
Gào!
Lại là một tiếng gầm vang, lần này là một con Huyền Vũ xông ra từ bên trong sấm sét.
Nó lấy tốc độ cực nhanh lao đến bên cạnh Lôi Hổ.
Tứ Tượng Thánh Thú đủ vị.
Vô tận sấm sét rơi vào vùng sấm sét ở phía sau, trong nháy mắt đan dệt ra vô số lôi đình tướng sĩ, bọn họ an tĩnh đứng ở phía sau, chờ tất cả mọi người đến đông đủ.
Tất cả lôi đình tướng sĩ, cung kính cúi đầu.
Nơi bọn hắn hướng tới chính là ngai vàng ở chỗ Lục Thủy.
Thiên quân vạn mã đứng ở sau lưng Lục Thủy, chờ nghe hiệu lệnh.
Thiên kiếp vì hắn mà chiến đấu, đây chính là thiên kiếp của Lục Thủy.
Chờ thiên kiếp đã không còn động tác gì nữa, Lục Thủy hạ thấp người ngồi xuống Lôi Đình Vương Tọa.
Hắn tựa ở trên ghế cao, một tay chống cằm nhìn nhóm người Minh Thổ ở trước mặt, thiên địa lập tức vang lên âm thanh chấn động.
m thanh này mang theo thiên uy, mang theo mùi vị của sự hủy diệt:
"Nơi này là lĩnh vực của ta.
Ai dám phản đối?"
Tiếng nói rơi xuống, không có người nói chuyện, không có ai mở miệng.
Bởi vì ngay sau khi Lục Thủy mở miệng nói, đại quân thiên kiếp cũng nhìn về phía nhóm người của Minh Thổ.
Loại áp lực đáng sợ này, ép bọn họ trong lúc nhất thời không cách nào suy nghĩ.
Đây là thiên kiếp?
Thiên kiếp thần phục ở dưới chân của người này?
Vì sao lại thế?
Không có ai xác định được tình huống này là gì.
Nhưng mà bọn hắn biết, người này tuyệt đối không phải người bình thường.
Hắn áp đảo thiên kiếp.
Đây là chuyện đáng sợ tới mức nào.
"Không thể nào, không thể nào." Minh Thổ Nhật Húc ngẩng đầu nhìn Lục Thủy, gần như là gào thét ra mấy chữ này.
"Vì sao không có khả năng? Bởi vì chưa bao giờ thấy qua?" Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Chẳng những chưa từng thấy, mà đây thật sự là đảo lộn toàn bộ tu chân giới.
Đảo lộn thế giới quan của tất cả mọi người.
Điều này thật là chuyện không tồn tại.
"Ngươi, ngươi thật sự là người sao?" Minh Thổ Nhật Húc nhìn xem Lục Thủy hỏi.
Đây là nghi vấn của mọi người.
Đây thật sự là người sao?
Bọn họ cuối cùng biết, vì sao đối phương lại tự tin như vậy, vì sao một cái tứ giai có thể ở trước mặt bọn họ không bị ảnh hưởng.
Cũng biết vì sao hắn lại nói là phương pháp chính xác để mở ra thiên kiếp.
Người này căn bản không phải người tầm thường.
Hắn thậm chí không phải người.
Lục Thủy nhìn xem Minh Thổ Nhật Húc, nhẹ giọng mở miệng:
"Sự hiểu biết của các ngươi về lực lượng là có hạn thôi."
Hiểu biết có hạn?
Minh Thổ Nhật Húc cười khổ, đây là có hạn sao?
Điều này căn bản là vượt ra ngoài sự hiểu biết của con người.
"Còn có vấn đề sao?" Lục Thủy nhìn xem tất cả người của Minh Thổ, hỏi.
Minh Thổ Nhật Húc biết, bọn hắn phải dừng bước tại nơi này.
Người trước mặt, căn bản không phải bọn hắn có thể lý giải.
Ngũ giai thì như thế nào?
Tứ giai thì sao?
Hắn căn bản không nằm trong phạm vi hiểu biết của bọn họ.
Người này đã vượt ra ngoài thường thức của tu chân giới, thậm chí là vượt ra ngoài thế giới này.
Hắn tin tưởng, từ xưa đến nay, tuyệt đối không ai có thể vượt qua nhân vật đáng sợ này.
Sự tồn tại của hắn đơn giản là một sự gian lận.
Bọn họ lấy cái gì đối phó?
Trong mắt của tất cả người Minh Thổ đều đã mất đi ánh sáng.
Thế giới quan hoàn toàn bị đánh vỡ, nỗi sợ hãi bao trùm tất cả.
Nhưng mà bọn họ vẫn còn một thắc mắc.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Trước khi chết, ít nhất hãy cho chúng ta biết."
Có thể biết nhân vật đáng sợ này là ai, đối với bọn họ mà nói cũng là một sự an ủi.
Nhị trưởng lão nhìn xem tất cả, cũng đang mong đợi, chờ mong người này nói ra tên tuổi.
Nhất định phải chú ý tới người này.
Sự tồn tại của hắn quá đặc biệt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới trên đời này sẽ có loại người như vậy.
Chưa bao giờ tìm hiểu về sự tồn tại của loại người này.
Đơn giản như là giấc mơ.
"Là ai đây? Cuối cùng sẽ là ai chứ?"
Nhị trưởng lão nhìn xem nhân vật đáng sợ kia, chờ đợi.
Lịch Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp cũng đang mong chờ.
"Chỉ cần để cho ta biết hắn là ai, cả đời này ta đều nhường đường cho hắn, ta cho dù là ăn phân, cũng sẽ không đi đắc tội hắn." Lịch Thiên Xích tự lẩm bẩm.
Phát hiện đáng sợ này đánh sâu và nhận thức của hắn, hắn cảm thấy mình cũng không tỉnh táo.
Mười ngón tay của Hòa Vũ Diệp đan chặt vào nhau, đặt ở trước người:
"Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần, dù sao cũng đừng có tên ở trên bí giám."
Chân Võ và Chân Linh cũng nhìn xem, bọn hắn không nghe được tiếng nói của người Minh Thổ, nhưng có thể nghe được tiếng nói của thiếu gia bọn họ.
Đây chính là cách mà thiếu gia của bọn họ độ kiếp, mỗi lần chứng kiến là mỗi lần bị rung động.
Côn ở trong nước rục rịch, nó cảm thấy nó cũng có thể nâng chủ nhân.
Vị trí kia nhường cho nó thì tốt rồi.
. . . . .
Dịch: MB