Lục Thủy nhìn xem người của Minh Thổ, đối phương đang hỏi hắn là ai?
"Ta à?" Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Lúc này, tất cả mọi người đều vểnh tai lên, kể cả nhóm người của Minh Thổ vốn đã mất hết ánh sáng trong mắt cũng vậy.
Giống như biết được tên của đối phương, là chuyện rất khó khăn.
Lục Thủy dừng lại một hồi, bọn họ cứ như vậy nhìn xem Lục Thủy.
Nhưng thời gian chỉ qua mấy nhịp hô hấp, giọng nói phiêu miểu thuộc về Lục Thủy vang lên thật là to và rõ:
"Bản tọa là thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa."
Ầm!
Câu nói này như là sấm sét giữa trời quang, vang lên ở trong đầu của Nhị trưởng lão.
"Lưu Hỏa? Lại là Lưu Hỏa?"
Nàng thấy hơi khó tin.
Lưu Hỏa, người này là Lưu Hỏa à.
Người của Lục gia bọn họ.
"Thì ra hắn đặc biệt đến như vậy sao?"
Nhị trưởng lão có chút không dám tin tưởng, điều này thật sự làm nàng khó mà tin được.
Người mà từ nhỏ đến lớn đều khiến cho người ta phải bận tâm, lại là nhân vật khủng bố như thế này?
Mà Lịch Thiên Xích càng là không thể tin được.
Nghe thấy giọng nói này trong nháy mắt, hắn trực tiếp quỳ gối trên mặt biển.
"Lưu, Lưu Hỏa?" Lịch Thiên Xích không dám tin, người này lại là Lưu Hỏa.
Thiếu tông chủ của bọn họ?
Thiếu tông chủ giả mạo.
Quan trọng nhất chính là, hắn đã tự tay đưa Lưu Hỏa lên bí giám.
Đối địch với người này?
Tay của Lịch Thiên Xích run rẩy, lấy đĩa và dao nĩa ra, sau đó đặt một vật màu đen đen lên trên đĩa.
Hắn muốn cắt một khối xuống để ăn, nhưng mà tay run rẩy, căn bản không nghe hắn sai khiến.
Hắn chỉ muốn ăn một ít thanh trà đặc chế để lấy lại bình tĩnh.
Ở một bên, Hòa Vũ Diệp cũng tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
"Tại sao sợ cái gì thì gặp cái đó vậy?"
. . .
Nhóm người của Minh Thổ nghe giọng nói của Lưu Hỏa, một vài người biết, một vài người không.
Lục Thủy nhìn xem những người này đứng lên, nói:
"Ta đổi một cái cách nói đi."
Nhóm người của Minh Thổ nhìn xem Lục Thủy, không hiểu ý tứ của hắn là gì.
Lúc này Lục Thủy giơ tay lên:
"Ta là Lưu Hỏa, cũng là..."
Khi nói đến đây, Lục Thủy vung tay một cái.
Ầm ầm! ! !
Tứ Tượng Thánh Thú ngửa mặt lên trời thét dài rồi xông thẳng về phía trước, thiên quân vạn mã chuyển động theo, Hải Vực bị thay thế bởi lĩnh vực của sấm sét, vô số lôi đình quái thú đồng loạt ùa ra.
Tiếng sấm bao trùm tất cả, ngăn cách tất cả.
Lúc này, Lục Thủy lại mở miệng một lần nữa, giọng nói của hắn chỉ truyền đến trong tai nhóm người của Minh Thổ:
"Ta là Lưu Hỏa, cũng là người các ngươi muốn tìm, thiếu gia Lục gia - Lục Thủy."
"Ong" một tiếng.
Trong đầu của tất cả mọi người giống như là có gì đó bị nổ tung.
Lục, Lục Thủy?
Người này là Lục Thủy?
Sao có thể như vậy?
Làm sao có thể giết được loại người này?
Tất cả mọi người tuyệt vọng, bọn họ không tin, thậm chí cảm thấy mình ngu xuẩn tới cỡ nào, loại nhân vật đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết, giết chết sao?
Ngay lúc này, Minh Thổ Nhật Húc đột nhiên cười.
Cười to "Ha ha ha".
"Ha ha ha, ta đã hiểu, cuối cùng ta cũng hiểu rõ."
"Minh Thổ có thể được hồi sinh, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy."
Kẻ thật sự có thể phá vỡ tam đại thế lực, không phải đứa bé thứ hai của Lục gia, mà là người trước mắt bọn hắn, Lục Thủy.
Người bọn hắn muốn giết chính là Lục Thủy.
Không có ai biết điều này, không có ai biết người này đã được sinh ra.
Khó trách đối phương vượt xa sự hiểu biết của bọn hắn.
Nếu như không phải là người vượt ra ngoài sự hiểu biết của con người, làm sao phá vỡ được tam đại thế lực?
Giờ phút này, ý nghĩ của hắn truyền vào trong đầu của tất cả người Minh Thổ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Thì ra chính là người này.
"Có thể chết ở trong tay các hạ, là vinh hạnh của chúng ta."
"Những gì chúng ta làm, đều là tự làm theo ý mình, mong các hạ hiểu cho."
"Xin các hạ hiểu cho."
Giờ phút này tất cả người của Minh Thổ đều quỳ một gối trước mặt của Lục Thủy.
Bọn họ không sợ chết, vì sự hồi sinh của Minh Thổ, bọn họ cam tâm tình nguyện chịu chết.
Hành động của bọn họ, không có khả năng được đối phương tha thứ, cũng không thể cầu xin tha thứ.
Yêu cầu chuyện quá xa vời là việc làm ngu xuẩn, chỉ có thể làm như thế này thôi.
Lục Thủy nhìn xem những người kia, ấn một ngón tay xuống:
"Như các ngươi mong muốn."
Ngay khi Lục Thủy ấn một ngón tay xuống, thiên kiếp lập tức phát động một lượt công kích mạnh mẽ, xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Tất cả người của Minh Thổ đều ở bên trong vùng sấm sét, Tứ Tượng Thánh Thú xuyên qua bọn họ.
Trong khoảnh khắc, tan thành mây khói.
Không còn ai sống sót.
Mà theo những người này biến mất, còn có vô tận sấm sét.
Sau khi Lục Thủy đánh ra một đòn, thiên kiếp cũng bắt đầu rút lui.
Trên trời, kiếp vân chậm rãi tản đi.
Trước khi tản đi còn vòng qua vòng lại vài lần, giống như đang tạm biệt Lục Thủy.
Hôm nay lại là một ngày trọn vẹn.
Không có kiếp nạn.
Thiên kiếp biến mất, Lục Thủy cũng từ trên không rơi xuống.
Nhưng hắn còn chưa kịp rơi xuống, lại bị nâng lên.
Là Côn.
Khi thiên kiếp tản đi trong nháy mắt, Côn cũng mang theo Chân Võ và Chân Linh bơi tới.
Chỉ trong nháy mắt, đã hoàn mỹ thay thế vị trí của thiên kiếp.
Côn tỏ ra rất vui vẻ, nó còn thuận tiện lắc lắc cái đuôi.
Chân Võ và Chân Linh lập tức đi đến sau lưng Lục Thủy.
Hành động của Côn, bọn họ có thể hiểu được, hơn nữa có thể trước tiên nhận được thiếu gia đã là rất tốt.
Chỉ là suýt chút không thể đứng vững.
Chân Võ và Chân Linh vốn định mở miệng, Lục Thủy lại khoát tay, nói:
"Đi thôi."
Lục Thủy vừa nói vừa nhìn về phía của ánh mắt trước đó, đã tấn thăng lên ngũ giai có lẽ là hắn có thể nhìn thấy.
Nhưng mà trông đi qua lại không có gì cả.
Chắc là đã bỏ đi.
Sau đó Lục Thủy lại nhìn về phía của Lịch Thiên Xích một chút.
Chưa từng gặp, nhưng cũng không quan trọng.
Sau đó Côn đã mang theo nhóm người của Lục Thủy rời khỏi, đã ở chỗ này lãng phí không ít thời gian.
Còn phải chạy trở về.
Hòa Vũ Diệp nhìn xem Lịch Thiên Xích nói:
"Ngươi không phải muốn bắt Côn sao?
Đi thôi."
Lịch Thiên Xích: ". . ."
Hòa Vũ Diệp xem như hiểu rõ, cái tên này từ đầu tới giờ chỉ muốn lừa ăn lừa uống.
Lừa cả một đời cũng không ăn hết điểm tâm.
Mà ở một bên khác, Danh Dữ Trọng và Mộc Nhiễm kinh ngạc nhìn phía trước, bọn hắn cảm thấy mình vừa mới bị ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Làm sao thiên kiếp lại nghe theo lời con người được, người làm sao có thể áp đảo được thiên kiếp?
"Vừa rồi chắc chắn là ta đã rơi vào trong ảo cảnh.
Thật sự là một cái ảo cảnh đáng sợ, ngươi có bị cuốn vào không?" Danh Dữ Trọng hỏi Mộc Nhiễm ở bên cạnh.
Mộc Nhiễm gật đầu:
"Có, huyễn thuật của đối phương thật sự là thần xuất thần nhập hóa, ta cảm thấy hắn có thể là cửu giai."
Danh Dữ Trọng mặt mang ý cười nói:
"Đúng vậy, tu chân giới có vô số người tài giỏi, rất thích đánh vào nhận thức của chúng ta, phá vỡ thế giới quan của chúng ta."
Mộc Nhiễm hoàn toàn đồng ý với Danh Dữ Trọng, cũng cười nói:
"Ta đã gặp qua tình huống như thế này, nhưng mà ảo cảnh lần này quá phi lý, thiên kiếp sao có thể thuần phục con người.
Cái gì mà thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, giả muốn chết."
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó đều cười cười, tỏ vẻ ảo cảnh vừa rồi cũng bình thường thôi.
Nhưng mà rất nhanh, vẻ mặt của Danh Dữ Trọng như sắp khóc, nói:
"Ta muốn về Minh Thổ, ta đi trước."
"Ta, ta cũng dự định trước tiên ở Minh Thổ xông xáo một thời gian, lại thử đến thế giới hiện tại." Mộc Nhiễm cũng lập tức nói.
Không dám, không dám ở lại nơi này.
Quá kinh khủng.
Bọn hắn đều đã lớn như vậy, nhưng chưa từng gặp qua chuyện khủng bố như thế này.
Giờ phút này Danh Dữ Trọng cảm thấy vẫn nên ở lại Minh Thổ kéo dài truyền kì của hắn.
Tuy là Sát Ngấn Điện Chủ đáng sợ,nhưng không có đáng sợ như nơi này.
Mộc Nhiễm cuối cùng cũng hiểu được vì sao vương nữ Cơ Tầm thua, tu chân giới căn bản không giống như những gì nàng biết.
Nơi này hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của nàng đối với tu chân giới.
Vương nữ đi vào thế giới hiện tại, cuối cùng thất bại.
Nàng tự nhận mình hoàn toàn kém xa vương nữ Cơ Tầm.
Đến tu chân giới có thể toàn mạng trở về hay không đều khó nói.
Tuy nhiên, Minh Thổ gần giống với Tịnh Thổ, không có khoa trương như vậy.
Cho nên cứ ở lại Minh Thổ trước đã.
An toàn.
--------------
Dịch: MB