Sự Mạnh Mẽ Của Lục Thủy. 2
Về việc thực lực bị tước bỏ, Lục Thủy sớm có chuẩn bị tâm lý, bởi vì hắn phát hiện Hữu Vi Pháp của mình lại được tăng lên.
"Chừng bảy ngày thì có thể tăng lên 5.2, nói cách khác, nhiều nhất hai tháng, ta sẽ có thể tăng lên lục giai.
Nhanh một cách kì lạ.
Nhìn chung, thực lực của ta gần như được cải thiện.
Một lần nữa tu luyện lại Thiên Địa Chi Lực, có thể nhanh như vậy sao?"
Theo suy nghĩ của Lục Thủy thì không thể nhanh như vậy, tuy nhiên, việc này và việc hắn hoàn thiện Thiên Địa Chi Lực nhất định có liên quan với nhau.
Bởi vì hắn không có thật sự hoàn thiện Thiên Địa Chi Lực ngay từ đầu.
Sau đó, hắn không tiếp tục suy nghĩ nữa, mặc kệ là bị tước bỏ hay là được tăng cường.
Điều trước mắt là, vào khoảng tháng 11 thì hắn có thể thăng lên lục giai.
Khi đó, có lẽ hắn có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch lớn của mình.
"Mặc dù còn dư lại hai tháng, có khả năng nhất định thăng lên thất giai, nhưng vẫn là không thăng đi.
Có luyện thể phụ trợ chắc là đủ.
Một khi thăng lên thất giai, có rất rất nhiều việc cần phải làm. Đến lúc đó thực lực còn phải bị tước bỏ một chút, tước bỏ cũng thật phiền toái.
Bất cẩn là không thể tước bỏ được."
Vừa nghĩ tới cảnh giới không thể tước bỏ được, Lục Thủy lập tức nhìn xung quanh một lần, dáng vẻ có chút sợ sệt.
Lúc đó có lẽ là thật sự sống không bằng chết.
Sau đó Lục Thủy sẽ không tiếp tục suy nghĩ nhiều, hắn đã biết sơ lược về thực lực của mình.
Nếu như không dựa vào bất cứ ngoại lực nào giúp sức, hắn chỉ có thể đánh nhau với lục giai.
Là phổ thông lục giai, còn loại như cha hắn thì đành chịu.
Hắn không muốn bị đánh gọi cha.
Nếu mà có thêm Thiên Địa Chi Lực, hắn có thể đánh nhau với thất giai, còn đánh với cha của hắn có lẽ là bất phân thắng bại.
Dù sao cha của hắn cũng đã bước một chân vào thất giai rồi.
Còn cuối cùng có thể thắng hay không, cần xem thực chiến.
Mọi người đều có sức chiến đấu mạnh nhất khi ở dưới phổ thông bát giai, ai giỏi hơn tùy thuộc vào việc sử dụng lực lượng và kinh nghiệm chiến đấu.
Lục Thủy cảm thấy là mình có thể thắng, ít nhất trên lý thuyết là có thể thắng, chỉ cần không đi đánh mẹ của hắn là được.
Chiến sĩ một khi có nộ khí, sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Ví dụ như Quang Minh kỵ sĩ lúc trước đi, cứ nhất định phải tấn công mẹ hắn.
Nộ khí của cha hắn trong nháy mắt thì đầy, sau đó sử dụng đại chiêu, cuối cùng Quang Minh kỵ sĩ kia chạy không khỏi một chữ "Chết".
"Ừm, đuổi kịp lão cha, kế tiếp chính là Tam trưởng lão."
Đánh nhau với những người này, chỉ có thể giấu mặt, không dám trực tiếp đối mặt.
Nếu như bị phát hiện, có trời mới biết hắn phải tiếp nhận kiểu trừng phạt vô nhân đạo gì.
Hơn nữa còn không thể từ chối.
Ví dụ như: Mẹ hắn sẽ phong ấn tu vi của hắn, phạt hắn đứng và xách thùng, hắn còn có thể giải phong ấn tu vi hay sao?
"Còn cách Mộ Tuyết một khoảng cách, nhưng chắc là không quá xa."
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn không biết Mộ Tuyết là trọng sinh về năm nào, nếu không thì đã có thể biết đại khái trình độ của nàng.
Hắn là lục giai, chỉ có thể dùng mưu mẹo.
Sau đó Lục Thủy bắt đầu tập trung đọc sách.
Bây giờ hắn tích lũy Thiên Địa Chi Lực nhanh hơn rất nhiều.
Thật ra tích lũy đủ bốn tháng, nửa đường không cần, không phải là không có hi vọng.
Chỉ cần để hắn nắm giữ một phương thiên địa là đủ.
Trong nháy mắt sẽ có thể phân ra thắng bại.
Vì kế hoạch lớn của mình, trong thời gian này trừ người ma tu kia, hắn sẽ hạn chế tối đa, không cần ra tay thì sẽ không ra tay.
Thất giai trở lên, nhất quyết không gây sự.
Cửu giai hoặc là cường giả Đại Đạo, có thể đường vòng thì đường vòng.
Trong đêm tối, Lục Thủy nhìn xem Thiên Địa Trận Văn, biến mất ở trên mặt biển.
Tốc độ của Côn nhanh vô cùng.
Hơn nữa nó còn vô cùng vui vẻ.
Càng vui vẻ thì bơi lội càng nhanh, đại khái không bao lâu nó sẽ hối hận vì đã bơi nhanh như vậy đi.
—— ——
Khu vực Lục gia, phía bên trên Thu Vân tiểu trấn, những người kia vẫn còn quỳ trên mặt đất.
Nỗi sợ hãi đánh sâu vào, khiến cho bọn họ không thể tự kiềm chế.
Trong công viên, Cẩu Tử cầm đùi gà ở bên cạnh lên, nó rất khâm phục bản thân đã có dự tính trước.
"Ta đã nói tên tôn tử này không được, nhưng không ngờ rằng ngay cả một kiếm của tổ tiên Cẩu gia cũng không thể cản được.
Thật vô dụng, bản đại gia mới kêu một tiếng."
Cẩu Tử tỏ vẻ khinh thường, sau khi nói xong thì cắn cắn đùi gà.
Nhưng mà trong lúc nhất thời có chút cắn không nổi.
Rơi vào đường cùng chỉ có thể nằm nhoài một bên, để cho móng vuốt của mình ổn định.
"Xem ra trên trấn có không ít người hãm sâu trong một kiếm này.
Anh bạn nhà giàu có cái nhìn gì đối với một kiếm này?" Nha Đông Tiên Nhân hỏi.
Cẩu Tử cắn đùi gà, hững hờ nói:
"Lần sau nhắm mắt lại nhìn."
Nha Đông Tiên Nhân khẽ gật đầu, hoàn toàn đồng ý nói:
"Anh bạn nhà giàu nói có lý."
Nha Đông Tiên Nhân nói xong thì muốn đi ngủ, trước khi răng chưa đau nên tranh thủ đi ngủ.
Tuy có nha sĩ tiên tử giúp đỡ, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn sẽ lên cơn đau.
Cho dù có thể chịu đựng được, nhưng có thể không cảm giác được, tự nhiên là tốt nhất.
Trên đường phố, Đông Phương Dạ Minh điều chỉnh hô hấp, một lúc lâu sau, rốt cuộc lấy lại được bình tĩnh.
"Phù, thế này cũng quá đáng sợ rồi, trên đời này lại có nhân vật đáng sợ như vậy." Đông Phương Dạ Minh nằm rạp trên mặt đất, trong lúc nhất thời khó mà đứng lên.
Sau đó hắn nhìn xem Mộc Cận đang nằm ở bên cạnh, khi nhìn đến một kiếm kia trong nháy mắt, hắn vô ý thức đánh vợ mình ngất xỉu.
Không biết có bị ảnh hưởng nặng lắm không.
Đông Phương Dạ Minh ngồi dưới đất, đỡ lấy Mộc Cận, cho nàng tựa ở trên người mình.
"Không biết khi tỉnh lại nàng có trách ta làm nàng bỏ qua một kiếm kinh thế kia không."
Đông Phương Dạ Minh nghĩ thầm.
Một kiếm kia mặc dù đáng sợ, nhưng mà cả đời có lẽ chỉ có cơ hội lần này nhìn thấy được.
Tuy nhiên, một kiếm này đối với rất nhiều người mà nói, cũng dễ dàng tạo thành ám ảnh tâm lý.
May mắn cũng xui xẻo.
Đông Phương Dạ Minh nhìn xem tay của mình, hắn cảm thấy muốn thoát khỏi ám ảnh tâm lý của một kiếm này, cần phải luyện tập với Mộc Cận một khoảng thời gian.
Nếu như tâm lý không đủ vững vàng để đối diện, sẽ ảnh hưởng đến quá trình tiến giai sau này của hắn.
Đương nhiên, một kiếm này cũng là tạo hóa.
Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng.
Danh xứng với thực.
Đạo Tối Cao, biết bao người đời này đều không gặp được.
Chớ nói chi là vừa rồi được nhìn thấy rõ ràng như vậy.
Dịch: MB