Sự Mạnh Mẽ Của Lục Thủy. 3
"Ừm." Lúc này Mộc Cận mới bắt đầu tỉnh lại.
Ngay sau đó, nàng mở mắt ra.
"Ngươi đã tỉnh?"
Vừa mới mở mắt, Mộc Cận đã nghe được giọng nói của Đông Phương Dạ Minh.
Thần kinh vốn đang căng thẳng, trong nháy mắt thả lỏng.
Chờ đợi gần như hồi phục hoàn toàn, Mộc Cận mới mở miệng nói:
"Không biết Trà Trà thế nào."
Dựa và sự hiểu biết của bọn họ đối với con gái, tính tò mò của Trà Trà rất cao, chắc chắn là sẽ nhìn một kiếm kia.
Nếu như Hương Dụ không lên tiếng ngăn cản, có thể hiện giờ đang nằm trên đất khóc.
"Trà Trà sẽ không có chuyện gì, nên đánh thức Phong Tri đạo nhân và mọi người trước đã." Đông Phương Dạ Minh đứng lên, nói.
Nếu vẫn quỳ gối trên đường lớn như vậy, bị nhìn thấy sẽ phần nào ảnh hưởng tới thể diện của bọn họ.
Sau đó, Phong Tri đạo nhân và Uy Nhạc đạo nhân được Đông Phương Dạ Minh đánh thức.
Vừa hồi phục ý thức, hai người đã trực tiếp ngồi xuống đất.
"Là chúng ta đã hiểu nhầm.
Thực lực của Lục gia đáng sợ như vậy, chúng ta không biết, cường giả của những thế lực hàng đầu chắc chắn là biết đến.
Bọn họ căn bản không dám tới Lục gia giật đồ." Phong Tri đạo nhân thì thào.
Một kiếm kia hoàn toàn vượt ngoài tầm hiểu biết của bọn họ, một kiếm chém Đại Đạo, thế lực hàng đầu cũng chưa chắc làm được.
Nói cách khác, thật sự thì Lục gia rất có thể là gia tộc mạnh nhất tu chân giới.
Cũng có thể nói rằng người mạnh nhất tu chân giới, là người của Lục gia.
"Chênh lệch quá xa, những người tu chân như chúng ta, căn bản không có tư cách biết được những điều này.
Nếu không phải lần này trùng hợp gặp gỡ, chúng ta vẫn sẽ cảm thấy mình là người nhìn thấu chân tướng sự việc - kẻ ngu ngốc." Uy Nhạc đạo nhân cũng mở miệng.
Trước đó bọn hắn còn nói Lục gia là vì tự vệ mới công khai cửa đá.
Nhưng mà trên thực tế, có lẽ Lục gia thật không thèm để ý cửa đá này.
Đây chính là chênh lệch.
"Đông Phương đạo hữu đã biết từ trước, đúng không?" Phong Tri đạo nhân nhìn về phía vợ chồng Đông Phương Dạ Minh.
Đông Phương Dạ Minh lắc đầu:
"Đạo hữu nói đùa, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một màn đáng sợ này."
"Đông Phương đạo hữu thật sự là giữ thể diện cho hai lão già bọn ta." Uy Nhạc đạo nhân nói khẽ.
Bọn họ dám đánh cược, Đông Phương Dạ Minh biết Lục gia không đơn giản.
Chỉ là vì sĩ diện của bọn họ, mới không có nói ra thôi.
"Nếu hai vị không có việc gì, vậy chúng ta xin phép đi trước." Đông Phương Dạ Minh cũng không nhiều lời.
Bọn họ chẳng qua là chung đường đi tới tiểu trấn.
Bởi vì vợ chồng Đông Phương Dạ Minh có tư cách đi Lục gia làm khách, mà những người khác không có tư cách.
Trước đó, hai người kia có lẽ sẽ cảm thấy bản thân không chênh lệch nhiều so với Lục gia, mặt dạn mày dày đi tới.
Hiện tại ,cho bọn họ lá gan, bọn họ cũng không dám đi tới.
Lục gia trong mắt bọn hắn đã là ngọn núi cao không thể với tới.
Sau đó, Đông Phương Dạ Minh mang theo Mộc Cận đi về phía Lục gia.
"Thật muốn đi ngay bây giờ sao?" Mộc Cận có chút thấp thỏm lo âu.
"Yên tâm đi, nghe Lục Cổ nói, lúc này Lê m rất ít khi xuống bếp." Đông Phương Dạ Minh an ủi.
Phải biết, Mộc cận là Tiên Trù, vị giác rất là nhạy bén.
Cũng không phải sẽ làm hỏng cái gì, mà là người khác cảm thấy khó ăn, nàng sẽ càng cảm thấy khó ăn hơn.
"Hi vọng là Lê m sẽ không nhất thời cao hứng, hay là ta nấu cho nàng ăn đi." Mộc Cận nói.
Nàng cũng rất bất đắc dĩ, không đi tới thì sẽ không gặp được Trà Trà.
Nhưng nếu Trà Trà làm đồ ăn, vậy thì thật là đáng sợ.
So Lê m còn đáng sợ hơn.
Nàng là Tiên Trù, thiên phú kinh người, tại sao lại sinh ra một đứa con gái có thiên phú nấu ăn là chỉ số âm?
Vậy đơn giản là thiếu hụt.
—— ——
Khi trời đã sáng choang, Lục Thủy cũng ngồi yên trên xe lửa.
Xe lửa sẽ đi thẳng đến Lục gia.
Điều khiến hắn tiếc nuối là, Mộ gia không ở cùng hướng, không thì có thể dành thời gian đi tới Mộ gia một chuyến.
Chắc là vừa kịp để nghe trực tiếp.
Đáng tiếc, chuyện này chỉ có thể chờ đợi đến tháng sau.
Chờ thêm vài ngày, có thể đi qua để xem tin nhắn lại.
Hiện tại, có thể tiếp xúc được, chắc chỉ có cánh cửa đá đang ở trong gia tộc, bên trong có lẽ có không ít tin tức.
"Lại nói tiếp, không biết Chân Thần Duy Nhất kia có thể đi vào hay không.
Có vẻ như nàng ta có rất nhiều đặc quyền."
Ở bên trong của những nơi mà Lục Thủy từng đi qua, chỉ cần có quan hệ với Chân Thần Độc Nhất, thì chắc chắn Chân Thần Duy Nhất sẽ có được một chút đặc quyền.
Hoặc là nói, có vài nơi gần như là được chuẩn bị cho Chân Thần Duy Nhất.
Ví dụ như đồ vật ở Hải Vực.
Mặc kệ là sách vở, hay là thần lực, hoặc là quyển sách bằng kim loại, tất cả đều là để lại cho Chân Thần Duy Nhất.
Còn có Kim Sinh Lộ, nơi đó được lập ra cũng là vì Chân Thần Duy Nhất.
"Có lẽ giọt thần huyết kia cũng là để lại cho nàng, nhưng mà tạm thời không thể để cho nàng ăn, bên trong chắc sẽ có một ít tin tức liên quan tới Lục."
Lục Thủy nghĩ thầm.
Với lại Thiên Tai Cổ Thành rốt cuộc là ở đâu, hiện tại hắn không biết.
Mà với thực lực hiện giờ của hắn, cũng không có cách nào đi đến và giải thoát cho Bất Tử Tộc.
Một lần nữa đi đến, hắn cảm thấy cũng chính là lúc người của Bất Tử Tộc được giải thoát.
"Thiếu gia." Lúc này Chân Võ ở bên cạnh Lục Thủy mở miệng.
Lục Thủy ngừng suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Chân Võ, nói:
"Nói đi."
"Lạc Phong mới vừa truyền tin tức tới, nói rằng, bởi vì cửa đá xuất hiện ở Lục gia, người ma tu bán thẻ bảo hiểm kia cũng sẽ đi tới Lục gia.
Tin tức này là do người ma tu kia tự mình thả ra, nói là người nào muốn mua, có thể đi Lục gia tìm hắn." Chân Võ tạm dừng, rồi tiếp tục nói:
"Theo lời của Lạc Phong, nếu thiếu gia trở về, chắc là có thể gặp được người này ở gần Thu Vân tiểu trấn."
"Biết hình dáng của hắn như thế nào không?" Lục Thủy lập tức hỏi.
Đây là một chuyện tốt đối với hắn.
Vốn là không rảnh đi tới lãnh địa ma tu, hắn còn hy vọng lần sau sẽ có cơ hội.
Bây giờ thì tốt rồi, có thể trực tiếp mua.
Mà không cần đi đến Loạn Thiên Hải.
"Lạc Phong có gửi chân dung của đối phương tới, chúng ta cũng đi trong tộc hỏi thăm, chỉ cần đối phương không thay đổi hình dạng, có thể nhận ra." Chân Võ trả lời.
Những cường giả này bình thường đều không có ảnh chụp, chỉ có thể có ảnh chân dung.
Cũng có một chút có ảnh lưu niệm pháp thuật.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là không cải trang.
Nếu cải trang sẽ rất khó nhận ra, đặc biệt là một vài cường giả giỏi cải trang.
Chân Võ và Chân Linh cảm thấy bản thân không thể nhìn ra được.
Thực lực chênh lệch quá nhiều.
"Mấy ngày nay, hãy chú ý quan sát." Lục Thủy nói.
Ở Thu Vân tiểu trấn phát hiện được, nói là dễ giao dịch sẽ dễ giao dịch, nói khó giao dịch cũng khó giao dịch.
Mấu chốt là Mộ Tuyết.
Có thể tránh thoát Mộ Tuyết thì tốt.
Tránh không được cũng chỉ có thể ra ngoài.
Chân Võ đáp lời xong thì im lặng.
. . . . .
Dịch: MB