Thành Đoàn Tới Lục Gia Khai Hoang 1
Đám người Diệp Tân rời đi, Lục Thủy nhìn bọn họ vào vườn hoa.
Xác suất lớn là đi vào bắt sâu cho con chim xanh kia ăn.
Cũng không biết là nó có ăn hay không đây.
Đọc xong sách rồi, Lục Thủy cũng không có ý định ở lại nữa.
Cũng cần phải trở về.
Trên đường phố ở trấn nhỏ Thu Vân, Lục Thủy nhìn những người xung quanh.
Hắn phát hiện ra có không ít người có tu vi ngũ giai lục giai, thậm chí cả thất giai cũng thường thấy rất nhiều.
Trước kia không thường gặp ở trấn nhỏ.
“Đều là vì thạch môn mà tới à? Xem ra hai chữ Táng Thần này rất hấp dẫn người khác.”
“Không biết có ai trong tam đại thế lực tới không nhỉ?”
Trong tam đại thế lực, có thù oán với bọn họ trên mặt nổi, hẳn là Thần Chúng.
Tiên Đình và Phật Môn cũng không có mâu thuẫn trực tiếp.
Cho nên những người này không hẳn là sẽ không dám tới.
“Nhưng mà lực kinh sợ của Đại trưởng lão quá mạnh mẽ, một số nhân vật cao cấp nhất chắc chắn không dám tự mình tới.”
Khả năng những người đó tới là không.
Không có việc gì cực kỳ cần thiết, bọn họ sẽ không tới mạo hiểm.
Hơn nữa họ có tới chắc chắn cũng sẽ rất điệu thấp.
Lục Thủy đi thẳng một đường về trụ trạch Lục gia.
Chỉ là lúc đang đi trên đường, hắn luôn có thể thấy được một số người cũng đang đi về phía núi này.
Nhưng mà cũng có một vài người đang đi trở về.
“Lục gia lại không tiếp khách, xem ra chỉ là công khai thạch môn, những thứ khác Lục gia không tính quan tâm.”
Đột nhiên âm thanh truyền vào trong tay Lục Thủy.
“Nghe nói không ai thấy được, người của Đạo Tông tới cầu kiến cũng bị ăn chè bế môn y hệt.”
“Ngươi nói Lục gia làm vậy không sợ đắc tội những người đó sao?”
“Ngươi không biết à? Nghe nói thật ra Lục gia rất mạnh.”
“Rất mạnh? Thật hay giả vậy?”
“Không biết, dù sao thì cũng là nghe nói, nghe nói tối hôm qua Lục gia xảy ra đại chiến, Đại trưởng lão của Lục gia lấy một địch bốn, càn quét tất cả. Có người chính mắt nhìn thấy.”
“Lỡ là tin vịt thì làm sao? Nhìn thế nào thì trông Lục gia cũng không giống vừa xảy ra đại chiến.”
“Nhưng mà ngươi không cảm thấy lạ lắm sao? Ta thấy người của Tông Đạo, người của Trùng Cốc, bọn họ đều không một ai lấy ra tư thái của thế lực cao cấp. Nhất là Trùng Cốc, khiêm tốn như những thế lực bình thường vậy, không giống tác phong thường ngày của họ chút nào.”
“Không cần biết là thật hay giả, tóm lại không có lửa làm sao có khói, chúng ta vẫn nên khiêm tốn chút đi.”
Lục Thủy nhìn những người này rời đi.
“Xem ra tối qua việc Đại trưởng lão ra tay đã ảnh hưởng tới không ít người, danh tiếng cũng truyền ra ngoài.”
Mặc dù danh tiếng này cũng khiến người ta khó có thể tưởng tượng dù là nhiều hay ít, nhưng vẫn sẽ khiến cho rất nhiều kẻ phải kiêng kỵ.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
“Vậy tính ra thân phận địa vị của ta lại cao lên rồi sao?”
Danh vọng của Lục gia trỗi dậy, tất nhiên Lục thiếu gia là hắn cũng nước dâng thì thuyền lên.
“Đáng tiếc, khi ta ra khỏi cửa không cần cái tên Lục Thủy này.”
Lục Thủy lắc đầu.
Hắn phát hiện ra việc danh vọng của Lục gia nâng cao không có một chút hữu dụng nào với hắn.
Ngược lại sẽ càng khiến cho hắn bị kỳ thị ở bên ngoài.
Lục gia là một gia tộc mạnh như thế, một vị thiếu gia duy nhất lại phế vật thế này.
Người khác ngầm nghĩ như thế nào, Lục Thủy đều đoán được hết.
“Hay là kế tục Đông Phương Hạo Nguyệt đi.”
Lục Thủy nhanh chóng đi tới dưới chân núi, nơi này cũng không có ai cả.
Thứ duy nhất có thể thấy được chính là một nhóm ba người đi ở phía trước.
Khi Lục Thủy tiến lại gần, một người trong đó quay về đằng sau nhìn một cái.
Lúc đối phương nhìn sang, Lục Thủy cũng nhìn sang.
Cảm giác khá là quen mắt, nhưng không nhận ra được.
Sau đó hắn không để ý đến nữa, mà là tự mình đi.
Còn về tu vi của cái người kia, hẳn là ở bát giai.
Mặc dù không đánh lại, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người có thể vượt qua cấp của cha hắn.
Cho nên cùng lắm thì là đánh không lại mà thôi.
Nhìn thế này ta cũng mạnh lắm đấy chứ.
Trong đầu Lục Thủy thoáng qua suy nghĩ này, nhưng lại nhanh chóng bác bỏ.
Bởi vì khi đối mặt với bát giai, hắn chỉ có thể chạy trốn, cho nên chỉ có thể coi là dát vàng lên trên mặt mình thôi.
Kiều Vô Tình nhìn thấy Lục Thủy, hắn ta ngừng lại, vốn tưởng rằng Lục Thủy sẽ tới bái kiến tiền bối.
Thế mà hắn ta lại phát hiện hắn ta đã sai.
Lục Thủy chỉ làm như không nhìn thấy hắn ta, đi ngang qua bên người hắn ta để đi về phía Lục gia.
“Tổ gia gia?” Kiều Thiến cũng nhìn thấy Lục Thủy đi ngang qua người bọn họ.
Thế mà hắn cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, đúng là không để ai vào mắt.
“Người này là ai?” Đường đệ của Kiều Thiến là Kiều Dịch tò mò hỏi.
“Thiếu gia của Lục gia – Lục Thủy.” Kiều Vô Tình không để ý đến Lục Thủy, mà cứ tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ và Lục Thủy chỉ chung đường được một nửa.
“Chính là vị thiếu gia phế... không có thiên phú gì đó hả?” Kiều Dịch hỏi.
Hắn ta vốn định nói là thiếu gia phế vật, nhưng mà Tổ gia gia nhìn hắn ta như thế khiến cho hắn ta đổi lại cách nói trong nháy mắt.
Gọi đối phương là thiếu gia phế vật ở trên đất Lục gia, không phải chuyện lễ phép gì.
Còn không bằng hai người đánh nhau.
Nếu đánh nhau thì coi như hai vị tiểu bối không hiểu chuyện, hành động theo cảm tính.
Trong phạm vi Lục gia, mắng đối phương là phế vật, thật sự coi rẻ mặt mũi Lục gia.
“Bây giờ thứ Lục gia coi trọng nhất là hôn sự của Lục Thủy. Các ngươi nên nhớ, không có việc gì thì đừng nên đi chọc vào hắn. Lúc này ai dám rước phiền toái đến cho bọn họ sẽ không có trái ngọt mà ăn đâu.” Kiều Vô Tình mở miệng nói.
Chính hắn ta của hiện tại cũng không dám đi dạy dỗ Lục Thủy.
Hôn sự của Lục Thủy đột nhiên tiến hành trước thời hạn, thể hiện rằng Lục gia đã không thể chờ đợi, muốn có đứa trẻ mới lắm rồi.
Tổn thương đến Lục Thủy vào lúc này chính là đang đối đầu với Lục gia.
Hắn ta không thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn như thế được.
“Tổ gia gia, Lục gia lợi hại đến thế ạ?” Kiều Dịch tò mò hỏi.
Kiều Vô Tình liếc Kiều Dịch và Kiều Thiến một cái, nói:
“Hai đứa cảm thấy thế nào?”
“Tam trưởng lão của Lục gia có quen biết với Tổ gia gia, nói rõ rằng thực lực của Tam trưởng lão Lục gia cũng gần với Tổ gia gia. Vậy thì gia tộc của bọn họ hẳn là không kém Kiều gia chúng ta bao nhiêu. Nhưng theo ta biết, về mặt quy mô, Lục gia cũng không hơn Kiều gia chúng ta ở tu chân giới này. Cho nên vấn đề không nằm trên thực lực của bọn họ, nên khiếm khuyết nằm trên người quản lý của bọn họ phải không?” Đây là câu trả lời của Kiều Thiến.
“Ta cảm thấy mặc dù Tam trưởng lão Lục gia có quen biết Tổ gia gia, nhưng mà cũng có thể chênh lệch thực lực. Hơn nữa Kiều gia chúng ta nội tình thâm hậu, có khuếch đại thực lực. Mà nhân đinh Lục gia thưa thớt, nội tình không đủ. Không phải bọn họ không muốn khuếch đại, mà là căn bản không thể khuếch đại nổi. Nội tình giống như căn cơ, căn cơ chưa đủ mà khuếch đại thì ngang với tự diệt vong. Cho nên quy mô và sức ảnh hưởng của Lục gia cũng không hơn Kiều gia chúng ta.” Kiều Dịch mở miệng nói ra suy nghĩ của mình.
Kiều Vô Tình lắc đầu, thả chậm nhịp bước, nói:
“Đúng, mà cũng không đúng. Lục gia không thể khinh thường, không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu. Khi đối mặt với Lục gia tuyệt đối không được vô lễ, còn những chuyện khác các ngươi từ từ sẽ biết.”
Kiều Thiến và Kiều Dịch gật đầu, mặc dù không quá hiểu, nhưng không muốn quá càn rỡ ở Lục gia, hoặc là đã hiểu rồi.
Kiều Thiến có thể hiểu sơ sơ một chút.
Lục Thủy là thiếu gia Lục gia, lại sắp bước vào thời kỳ lập gia đình.
Trêu chọc hắn vào lúc này chỉ có thể rước lấy sự khó chịu của Lục gia.
Sẽ không giống như trước đây.
Nhân đinh Lục gia thưa thớt, cho nên mới vô cùng coi trọng chuyện này.
Kiều Thiến gật đầu một cái. Nàng biết, bản thân việc liên quan tới chuyện xảy ra kia chính là kiêng kỵ.
Hơn nữa Tổ gia gia vẫn luôn gặp Tam trưởng lão Lục gia, chứ không phải là Đại trưởng lão hay Nhị trưởng lão Lục gia.
Sự biến tướng này nói rõ rằng Lục gia có sự lợi hại hơn người.
Giờ phút này Kiều Thiến cảm thấy mình đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Nhưng cũng có cảm giác không hiểu rõ.
“Nếu như ca biết nguyên nhân hậu quả của chuyện này sớm một chút sẽ không đi coi thường người khác, có lẽ cũng sẽ không rơi vào kết quả như bây giờ.” Trong lòng Kiều Thiến thở dài.
Bây giờ nàng cũng không biết ca ca nàng đã đào hôn đi đâu.
Dịch: MB