Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 745 - Chương 745: Thành Đoàn Tới Lục Gia Khai Hoang 2

Chương 745: Thành Đoàn Tới Lục Gia Khai Hoang 2 Chương 745: Thành Đoàn Tới Lục Gia Khai Hoang 2

Hòn đảo trên không.

“Lục gia xuất hiện Táng Thần Đại Môn, chuyện này các ngươi có nghe nói không?” Vị tiền bối chủ trì công việc của Tiên Đình mở miệng hỏi.

“Táng Thần Đại Môn? Chưa từng nghe nói qua.” Cao Viễn lập tức mở miệng nói.

“Ta có nghe nói qua một chút xíu, nhưng mà bởi vì đang có việc nên không thể nào chú ý được. Đó là vật gì thế?” Ma Kiếm Trảm Đồ mở miệng nói.

Dạo gần đây bọn họ đều đang bận rộn một chuyện, đó chính là thức tỉnh Thái Nhất Tiên Quân.

Đây không phải là một chuyện dễ dàng, bọn họ gần như bỏ qua tất cả mọi chuyện.

Nếu không sẽ rất khó đẩy nhanh tiến triển.

Sự cường đại của Thái Nhất Tiên Quân, bọn họ có thể hiểu một chút.

Vị tiền bối chủ trì công việc kia nhìn về phía những người khác, sau khi xác định không có ai biết mới mở miệng nói:

“Đột nhiên một cánh cửa bay tới Lục gia, mà trên cánh cửa này viết Táng Thần. Đó cũng không phải là nơi mai táng thần, mà là mang ý cúng tế thần.”

“Ở trong đó có cái gì?” Thính Vân Tích tò mò hỏi.

Cái tên này nghe thế nào cũng thấy không đơn giản.

Hơn nữa thần ở đây chỉ ai?

“Ta cũng không biết bên trong có cái gì, nhưng mà thần ở đây có thể chỉ Chân Thần độc nhất thời viễn cổ.” Tiền bối chủ trì công việc nói.

“Chân Thần của Thần Chúng?” Có người mở miệng hỏi.

“Không phải.” Vị tiền bối chủ trì công việc kia lắc đầu nói:

“Căn cứ theo lời Chiến Thần, Chân Thần độc nhất chính là chân thần độc nhất, chỉ có một vị này mà thôi. Chân Thần của Thần Chúng không phải là Chân Thần chân chính.”

“Ý là chân thần của Thần Chúng chỉ gọi vậy thôi, mà Chân Thần độc nhất thời viễn cổ mới là thần thật?” Thính Vân Tích nói.

Vị tiền bối chủ trì công việc gật đầu một cái:

“Chiến Thần không nói nhiều về chuyện liên quan đến vị Chân Thần này, chắc cũng không phải thứ chúng ta có thể hiểu được. Nhưng mà bên trong có thể có sức mạnh thuộc về Chân Thần. Chỉ cần lấy được, có lẽ có thể đẩy nhanh tiến độ của chúng ta lên không ít. Phật Môn và Thần Chúng chắc cũng sẽ tham dự vào.”

“Tham dự?” Cao Viễn không quá hiểu:

“Đồ của Lục gia, muốn tranh giành gần như là chuyện thể nào mà?”

Loại chuyện này bọn họ biết, tiền bối chủ trì công việc cũng biết.

Cái chết của thần Thái Dương, mặc dù bọn họ không tận mắt nhìn thấy, nhưng bọn họ biết kết cục.

Hôm đó bọn họ cũng tổn thất một tên Tiên Quân.

“Chuyện này ta cũng đã được nghe nói qua, nghe nói Lục gia công khai chuyện này. Chỉ cần không phải là địch của Lục gia gì đều có thể đi, tuân thủ quy củ của Lục gia là được.” Ma Kiếm Trảm Đồ nói.

“Nhưng mà chúng ta không thể đi được.” Thính Vân Tích nói.

Bọn họ quả thật không có thời gian, chuyện của Thái Nhất Tiên Quân không thể ngừng lại được.

Nếu như trong đó không có thu hoạch gì, mà tiến độ bên này lại bị chậm, vậy chính là bỏ rơi ưu thế.

Khiến những thế lực khác càng có nhiều ưu thế hơn.

Đây là một chuyện trí mạng.

“Chuyện này ta cũng biết. Đã khôi phục được khoảng bao nhiêu nhân viên của Tiên Đình rồi?” Tiền bối chủ trì công việc hỏi.

Bọn họ quả thật không có thời gian, nhưng mà bọn họ cũng có tổ chức nội tình.

Mỗi người có thế lực là một chuyện, thành viên Tiên Đình tỉnh lại cũng là một chuyện.

Mấy hôm nay bọn họ cũng không phải ăn không ngồi rồi.

Trừ Chiến thần và Tinh Ti Tiên Quân, vẫn có những người khác tỉnh lại.

Giống như Thần Chúng và Phật Môn vậy.

Điều bọn họ để ý nhất thật ra là sự tỉnh lại của Chủ Thần và Cổ Phật.

Tiên Đình cũng để ý Tiên Quân nhất.

“Tam tiên Vân Đoan cũng khôi phục được không ít.” Thính Vân Tích mở miệng nói.

Tam tiên Vân Đoan: Ba tiên Phong, Lôi, Vũ.

Ba vị này đều là nhân vật cấp thiên tiên.

“Ba người bọn họ à?” Tiền bối chủ trì công việc thở dài một hơi, nói:

“Để ta thử trao đổi với bọn họ xem sao.”

Bình thường người của Tiên Đình sẽ không can thiệp quyết định của bọn họ.

Nhưng mà không dễ dàng để những người đó làm việc như thế.

Không can thiệp hoàn toàn là bởi vì những người khác không ai dám đi can thiệp vào cấp bậc chiến thần.

Một Chiến Thần có thể áp chế phần lớn người Tiên Đình.

“Vẫn nên nói về Thái Nhất Tiên Quân đi, nếu như thuận lợi thì phải mất thời gian bao lâu?” Tiền bối chủ trì công việc hỏi.

“Vốn là cần khoảng hai tháng. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, mọi việc thuận lợi khó có thể tưởng tượng được, hơn nữa bản thân Thái Nhất Tiên Quân cũng đang tỉnh lại, cho nên nhiều nhất là một tháng. Nếu như bên trong Thần Táng có thu hoạch, hẳn là sẽ nhanh hơn. Nhưng mà cần một chút thời gian để khôi phục, đến lúc đó vẫn phải mời chiến thần đi nói một chút.” Cao Viễn mở miệng nói.

Hắn ta là người gần gũi với Thái Nhất Tiên Quân nhất.

Cho nên biết chính xác nhất về tiến độ.

Những người khác cũng gật đầu.

“Đúng rồi, tiền bối biết dị biến trên thế giới là do cái gì không? Ta phát hiện ra không chỉ nhiều sinh cơ hơn, thậm chí linh khí cũng có khuynh hướng gia tăng. Hơn nữa tốc độ Thái Nhất Tiên Quân tỉnh lại, tam tiên Vân Đoan khôi phục đều đang tăng lên. Điều này nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.” Có người mở miệng dò hỏi.

Chuyện này ban đầu thấy không lớn, nhưng mà theo thời gian thay đổi, nhìn thế nào cũng không bình thường.

Hình như ảnh hưởng càng ngày càng lớn.

Nghe thấy vấn đề này, những người khác cũng lập tức nhìn về phía tiền bối chủ trì công việc. Bọn họ không có câu trả lời, nên chỉ có thể trông cậy vào tiền bối chủ trì công việc.

Nhìn từng ánh mắt đưa sang, tiền bối chủ trì công việc chậm rãi lắc đầu, nói:

“Không có tin tức gì. Nhưng mà trước mắt xem ra cũng không ảnh hưởng xấu đến chúng ta, tất nhiên cũng có lợi và vô hại với Thần Chúng và Phật Môn. Nhưng mà chuyện này dẫn tới sự cảnh giác của Chiến Thần. Cho nên, rốt cuộc chuyện này là tốt hay xấu, không ai dám kết luận cả.”

Những người khác không nói gì, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chú ý chuyện này.

Trên hải vực vô tận có một sông băng, trong sông băng có một cái hồ.

Lúc này một đạo thần quang rơi xuống cái hồ.

Đây là một đường ánh sáng đen nhánh.

Mà trong nháy mắt khi đường sáng này xuất hiện, nữ thần Băng Hải chậm rãi nổi lên từ trong hồ.

“Nữ thần Hắc Ám? Xem ra trạng thái của ngươi ở bước đầu tỉnh lại đều tốt hơn tất cả mọi người.” Nữ thần Băng Hải nhìn thần quang, mở miệng nói.

Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Nữ thần Hắc Ám vừa mới tỉnh lại đã có chút quyền năng, mà khi đó nàng lại không có.

Ngay cả thần Quang Minh cũng không có nhiều như thế.

Cho nên nữ thần Hắc Ám là một vị có quyền năng lớn nhất trong bước đầu khôi phục chủ thần.

Dĩ nhiên, bàn về việc ai khôi phục nhiều nhất, tất nhiên là nữ thần Băng Hải rồi.

Nếu như thần Thái Dương còn khỏe mạnh, vậy chính là thần Thái Dương.

Đáng tiếc thần Thái Dương đã hy sinh vì đại nghĩa.

“Lúc ta mới vừa tỉnh lại đã cảm thấy năng lượng của thần.” Giọng nói của nữ thần Hắc Ám truyền ra từ trong mảnh đen tối.

“Ở đâu?” Nữ thần Băng Hải mở miệng hỏi.

Năng lượng của thần không nhất định là năng lượng mà thần như các nàng còn để lại.

Cũng có thể là năng lực của cổ thần.

Lúc này ánh sáng đen tối dần biến mất, một vị thiếu nữ mặc váy xếp màu đen đứng giữa không trung.

Nàng từ từ hạ xuống.

Cuối cùng đứng ở bên hồ, ngay sau đó duỗi tay chỉ về một phương, nói:

“Bên kia.”

“Vị trí mà thần Quang Minh đã từng chắc chắn?” Nữ thần Băng Hải hỏi.

Nếu như nữ thần Hắc Ám chỉ vị trí hải vực, nàng có thể biết rõ vị trí trong chớp mắt.

Nhưng mà ở hải vực không có bầu trời này, quyền năng của nàng không tràn ra ngoài.

Quyền năng của thần Quang Minh mới có thể biết nơi nữ thần Hắc Ám chỉ.

“Lục gia.” Nữ thần Hắc Ám gật đầu một cái, nói:

“Đây là địa danh thần Quang Minh chỉ cho ta.”

Trong chớp mắt khi nghe thấy cái tên này, nữ thần Băng Hải nhìn nữ thần Hắc Ám một cái, nói:

“Ngươi muốn đi à?’

Nữ thần Hắc Ám không trả lời ngay, bởi vì vừa rồi nữ thần Băng Hải nhìn nàng một cái khiến cho nàng cảm thấy rất kỳ lạ.

“Có vấn đề gì không?” Nữ thần Hắc Ám mở miệng hỏi.

“Thần Quang Minh đã nói với ngươi như thế nào?” Giọng nói của nữ thần Băng Hải vẫn bình tĩnh như thường lệ.

Giống như dòng nước chảy không gợn sóng.

“Lục gia rất mạnh, thần Thái Dương đã bỏ mạng ở Lục gia.” Nữ thần Hắc Ám nói.

“Vậy ngươi cảm thấy ngươi có ưu thế gì để đi?” Nữ thần Băng Hải nhìn nữ thần Hắc Ám, hỏi.

Trái lại nàng không phản bác trực tiếp suy nghĩ của đối phương.

“Trừ bỏ lớp tồn tại của chủ nhân ta kia, trong thiên hạ này không có năng lực không gian của ai mạnh hơn ta. Ta muốn đi, không ai giữ được. Bất kỳ không gian giam cầm nào cũng không có hiệu lực vói ta.” Nữ thần Hắc Ám bình tĩnh mở miệng.

Nàng không kiêu ngạo, nàng chỉ đang thuật lại một sự thật.

Dù bây giờ nàng đã khôi phục, sức mạnh không gian cũng không mạnh như thế.

Nhưng cũng không phải người bình thường có thể sánh được.

Bởi vì không gian và bóng tối là quyền năng của nàng.

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment