Thành Đoàn Tới Lục Gia Khai Hoang 3
“Quả thật có thể thử một lần.” Nữ thần Băng Hải nhìn nữ thần Hắc Ám, nghiêm túc nói:
“Nhưng mà ngươi cần biết một chuyện.”
“Chuyện gì?” Nữ thần Hắc Ám hỏi.
“Lục gia rất nguy hiểm, mà mức độ nguy hiểm có lẽ đến cả thần Quang Minh cũng không rõ. Bây giờ ta nói cho ngươi biết.” Nữ thần Băng Hải thoáng dừng lại, rồi nói tiếp:
“Trong thất đại chủ thần, cho dù là ai, có khôi phục khỏe hẳn lại cũng không thể nào chịu được một kích trọn vẹn của Đại trưởng lão Lục gia.”
“Sao có thể?” Nữ thần Hắc Ám không quá tin.
“Sự thật là như vậy.” Nữ thần Băng Hải rũ mi, nói.
Nàng rất giật mình, nhất là khi tận mắt nhìn thấy.
Nàng cũng không nguyện ý tin tưởng, nhưng sự thật chính là như thế.
Nếu như đứa con trai thứ hai của Lục gia ra đời, trạng thái như bây giờ của bọn họ không có biện pháp đối phó.
Điều duy nhất họ có thể làm chính là khôi phục sức mạnh, để Chân Thần trở về.
Đến lúc đó, bất kỳ vấn đề gì cũng có thể giải quyết được.
Nữ thần Hắc Ám rũ mi. Cách bao nhiêu năm, nàng đã trở lại cuộc sống một lần nữa.
Vốn tưởng rằng với thực lực của bọn họ, toàn bộ tu chân giới không có mấy ai có thể chống lại được.
Nhưng bây giờ lại có người nói với nàng rằng trong tu chân giới có người có thể một kiếm chém nàng ở toàn thịnh kỳ.
Nhất là đối phương còn từng chém thần Thái Dương.
“Nếu như ngươi cảm nhận được sức mạnh thì đáng để ngươi mạo hiểm, chắc là cũng được.” Nữ thần Băng Hải không ngăn cản.
Mỗi một vị chủ thần đều có suy nghĩ của riêng mình, không ai là trẻ con cả.
Bọn họ đều có suy tính của riêng.
“Ta cần điều tra một chút mới quyết định được.” Nữ thần Hắc Ám thấp giọng nói.
Sau đó nàng biến mất ngay tại chỗ.
Nữ thần Băng Hải nhìn nữ thần Hắc Ám rời đi.
Cuối cùng chìm vào trong hồ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Thủy ngồi trong đình đọc sách.
Còn về điểm tâm Mộ Tuyết cho, tối hôm qua cũng đã ăn hết rồi.
Coi như bữa ăn khuya.
Lúc Lục Thủy đang đọc sách, Chân Võ đi vào. Hắn ta chỉ yên lặng đứng đó, chờ Lục Thủy đọc xong quyển sách trên tay.
Lúc này Chân Linh đang đợi ở bên ngoài.
Chủ yếu là đang nhìn xem thiếu nãi nãi có đến hay không.
Nếu như thiếu nãi nãi tới, sẽ thông báo cho Chân Võ trước tiên, sau đó cùng nhau biến mất.
Không được bao lâu, Lục Thủy đã bỏ quyển sách trong tay xuống.
Hắn nhìn trời một chút, đã sáng.
Mặc dù khả năng cao Mộ Tuyết sẽ không tới, nhưng lỡ như thì sao?
Cho nên hắn nhìn thẳng Chân Võ, định giải quyết chuyện này:
“Nói đi, chuyện gì?”
Dưới tình huống bình thường, Chân Võ sẽ không có gì cần báo cáo.
Có thì cũng không cần tới báo cáo từ sáng sớm như thế.
Có sự đồng ý của Lục Thủy, Chân Võ liền đi tới bên người Lục Thủy, rồi sau đó lấy một thanh kiếm ra.
Là tiên kiếm Bất Diệt.
“Đây là kiếm của thiếu gia.”
Lục Thủy nhận lấy kiếm. Không bảo hắn ta mang dến, hắn cũng quên mất mình còn có một thanh kiếm như thế.
Hơn nữa còn bị hắn thế chấp ở tiệm y phục.
Sau khi Lục Thủy nhận lấy kiếm, Chân Võ lại lập tức lấy ra một vài lá bùa, nói:
“Đây là phiếu bảo đảm mà thiếu gia muốn mua, đã mua được toàn bộ rồi. Cũng đã giữ lại phương thức liên lạc, sau này thiếu gia cần có thể hỏi trực tiếp vị ma tu kia.”
Thì ra là bởi vì cái này. Lục Thủy bỗng hiểu tại sao Chân Võ lại tới sớm như thế.
Thì ra là vì đưa phiếu bảo đảm không gian cô lập.
Mua vật này là cơ mật, hơn nữa tầm quan trọng rất cao.
Tất nhiên là giao cho hắn càng sớm càng tốt.
Còn tiếp đến sau này, hắn cảm thấy mình không cần.
Trừ phi trong nửa năm đối phương còn có thể bán ra.
“Phải tìm thời gian thử hiệu quả một chút mới được.” Trong lòng Lục Thủy suy nghĩ.
“Thiếu gia, lần này tốn rất nhiều linh thạch, chúng ta chú thích trong thương khố là mua thần thú Long Tượng. Vấn đề là bây giờ đi đâu để tìm được một con thần thú Long Tượng?” Chân Võ hỏi nhỏ.
“Nói ăn rồi thì thời gian không phù hợp, Tam trưởng lão mà biết được, chắc chắn thiếu gia sẽ không qua được.” Chân Võ lại bổ sung một câu.
Lục Thủy gật đầu, quả thật ăn không kịp.
Bởi vì mua ngày hôm qua, nhưng mà ngày hôm qua hắn đã ở nhà rồi. không có thời gian ăn.
“Vậy thì phóng sinh đi.” Lục Thủy thuận miệng nói.
Chân Võ: “...”
Vị thiếu gia này... Hắn ta căn bản không thể phản bác.
“Đã hỏi rõ chuyện điện chủ Minh Thổ Sát Ngân chưa?” Lục Thủy hỏi.
“Đã hỏi rõ rồi.” Chân Võ cúi đầu với Lục Thủy:
“Điện chủ Minh Thổ Sát Ngân đến rồi, tới gặp Đại trưởng lão trước tiên. Đối phương nói rõ muốn phân cao thấp với Đại trưởng lão, hắn ta thua thì ở lại, Đại trưởng lão thua thì hắn ta muốn mạng thiếu gia.”
“Rất bình thường, mục tiêu của bọn họ vốn là ta. nếu không cũng sẽ không dễ dàng dẫn hắn ta tới vị trí trấn nhỏ như thế.” Lục Thủy mở miệng nói.
Đối phương là do thiếu gia dẫn tới, Chân Võ đã đoán ra từ lâu.
Mà đối phương muốn giết thiếu gia của bọn họ, chuyện này hắn ta cũng biết rất rõ ràng.
Chính vì phục hưng Minh Thổ.
Cái tên Minh Thổ Thiên Vũ đã nói qua từ lâu.
“Sau khi điện chủ Minh Thổ Sát Ngân nói ra những lời này, e rằng bọn họ đã chọc giận Đại trưởng lão. Rồi sau đó Đại trưởng lão hỏi điện chủ Minh Thổ Sát Ngân đã từng thấy đạo chi tẫn đầu, vô thượng kiếm đạo chưa.” Chân Võ mở miệng nói.
“Đạo chi tẫn đầu, vô thượng kiếm đạo?” Lục Thủy khá bất ngờ.
Xem ra Đại trưởng lão thật sự tức giận.
Người kia nói gì không nói, lại cứ nói muốn giết ta.
Thiếu gia duy nhất của Lục gia, dù ngươi có thật sự muốn giết cũng không thể nói ra được.
Nói ra rồi thì cũng thôi đi, cũng đừng để cho Đại trưởng lão nghe thấy.
“Cũng không biết sắp tới Minh Thổ có gặp họa hay không nữa.” Lục Thủy cũng không quá chắc chắn.
Đời trước hắn bị đánh gần chết, địa giới ma tu mới gặp họa.
Bây giờ hắn vẫn rất tốt, khả năng Đại trưởng lão dính líu tới Minh Thổ không quá cao.
“Thiếu gia, đạo chi tẫn đầu, vô thượng kiếm đạo là vì vậy?” Chân Võ khá tò mò.
Nhưng mà đã hỏi những người đó, ai ai cũng ngậm miệng không nói.
Người nào cũng lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
Dường như hồi tưởng lại cũng là một chuyện vô cùng đau khổ.
“Ý trên mặt chữ, chuyện rất hiếm có. Nhưng mà không có tu vi lục giai trở lên, sau này nghe thấy câu này nhớ cúi đầu. Nếu không có thể ngay cả kiếm ngươi cũng không cầm được nữa.” Lục Thủy nhắc nhở.
Dịch: MB