Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 747 - Chương 747: Thiệp Mời Đính Hôn 1

Chương 747: Thiệp Mời Đính Hôn 1 Chương 747: Thiệp Mời Đính Hôn 1

Thiệp Mời Đính Hôn 1

Tất nhiên Chân Võ tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Lục Thủy.

Thiếu gia nói không thể nhìn, vậy thì bọn họ thật sự không đi nhìn.

“Đúng rồi thiếu gia, lần này thạch môn mở, nghe nói sẽ có rất nhiều người đến. Ta thấy người của Phật Môn ở gần thạch môn, hẳn là cũng sẽ có người của tam đại thế lực tới.”

Chân Võ nhắc nhở.

Thiếu gia nhà bọn họ rất để ý đến hành động của tam đại thế lực.

Bây giờ mỗi một người có thể đều đang tụ tập ở khu vực của bọn họ, tất nhiên càng cần đề phòng hơn.

Nhất là trong khu vực nhà mình, thiếu gia chính là một thiếu gia phế vật, không thể nào ra tay.

Điều này rất bị động.

Quả nhiên là tới rồi à? Trái lại trong lòng Lục Thủy cũng không lo lắng đối phương làm bậy.

“Bọn họ không dám càn rỡ ở đây đâu. Ngược lại, có khi bọn họ phải khiêm tốn hơn bất kỳ ai hết. Không cần để ý quá, ngẫu nhiên để ý một chút là được rồi.” Lục Thủy nói.

Quá để ý trái lại sẽ dẫn tới sự chú ý, nhất là khi Chân Võ là tùy tùng của hắn.

Bị người trong nhà chú ý thì cũng không có gì, nhưng bị người của tam đại thế lực chú ý, vậy thì không phải chuyện hay ho gì.

Lục Thủy cũng không muốn lại bị thăm dò đủ kiểu.

Thăm dò nhiều, hắn phải cõng nồi của đệ đệ muội muội mất.

“Vâng.” Chân Võ đáp lại một tiếng, tiếp tục nói:

“Bên phía Nhạc Phong truyền tin tức tới, nói những người biết được chuyện về thạch môn kia có lẽ đã hợp tác đưa ra quyết định xong rồi, sẽ chạy tới bên này.”

“Không cần để ý đến bọn họ. Ma tu Chiến Vô Ảnh và Thần Huyền Tông có những tin tức gì khác không?” Lục Thủy hỏi.

Hắn đã để ý chuyện này lâu lắm rồi.

Trước mắt mà nói là một chuyện hắn phải làm.

Sau đó chỉ cần tam đại thế lực yên tĩnh chút, hắn cũng sẽ yên tĩnh lại một chút.

Cố gắng hết sức không chọc đến Tam trưởng lão, như vậy thì không cần ra cửa.

Đến lúc đó thiên địa chi lực góp nhặt thành núi, Mộ Tuyết không chịu nổi một kích.

Được rồi, không quá có thể.

Nhưng ít nhất vẫn phải có mơ ước, lỡ đâu thực hiện được.

“Không có tin tức gì, tam đại thế lực vẫn duy trì sự khiêm tốn như cũ. Trái lại dạo gần đây địa giới Ma tu xảy ra ít chuyện, nghe nói có liên quan đến chí tôn Ma tu. Tin tức này truyền tới từ trong tộc, tạm thời vẫn chưa biết cụ thể, nhưng mà đã để Nhạc Phong đi điều tra một chút vào lúc rảnh rỗi rồi.” Chân Võ mở miệng nói.

Chân Võ cũng không dám hỏi quá nhiều, dù sao thì nếu hỏi nhiều, một khi bọn họ nghi ngờ đến thiếu gia, hắn sẽ xong đời luôn.

Mà Nhạc Phong kia thì không cần lo lắng, đó là người của thiếu gia, không chỉ tận tâm tận lực, mà tuyệt đối sẽ làm việc bí mật.

Phần lớn những chuyện để Nhạc Phong đi hỏi thăm thuận lợi hơn so với đi hỏi nhân viên tình báo rất nhiều.

Tất nhiên, cho dù là tình báo nhà ai cũng kém hơn so với thiếu gia nhà bọn họ tự mình đi ra ngoài.

Dù Nhạc Phong có tra thế nào, cũng chỉ có thể tra được đầu mối. Cho dù hắn ta có tự mình tới địa điểm có tin tức, cũng không đào được nhiều thứ hơn.

Muốn có được tin tức chân chính, đều cần đến thiếu gia nhà bọn họ tự mình lên đường.

Vậy thì giống như một ngưỡng cửa, thực lực không đủ, vĩnh viễn sẽ không có được tin tức tương quan.

Tất nhiên, nguồn tình báo của Nhạc Phong cũng thật sự lợi hại.

Cũng không phải ai cũng có thể đạt được ba yêu cầu của thiếu gia nhà bọn họ.

Nhạc Phong làm được.

Tất nhiên Chân Võ không giỏi loại chuyện này. Hắn ta chính là tùy tùng, làm tốt phận sự này là được.

“Tự truyện của Cẩu Tử biên đến đâu rồi?” Lục Thủy đột nhiên nghĩ ra còn có chuyện thế này.

“Không có gì tiến triển, nhưng mà Cẩu Tử đã khôi phục được kha khá thực lực, tiên nhân Nha Đông cũng đang nhức đầu về việc làm sao áp chế thực lực khôi phục.” Chân Võ nói.

Bởi vì thế giới biến hóa, dẫn đến thực lực của tiên nhân Nha Đông tăng rất nhanh, đây là điều mà hiện tại Nha Đông không muốn thấy nhất.

Hắn ta càng khôi phục, đau răng lại càng nghiêm trọng, cũng càng khó chữa trị.

Thật vất vả mới xuống đến nước này, lại tăng trở lại à?

Tất nhiên hắn ta không tình nguyện.

Lục Thủy có thể hiểu tâm trạng của tiên nhân Nha Đông. Trước kia Mộ Tuyết cũng thường xuyên chém tu vi, đáng tiếc ngay cả Trảm Thành Đại Đạo Giả cũng không làm được.

Trên Trảm Thành Đại Đại Giả đã là cực hạn rồi.

“Giấy bút.” Lục Thủy nói.

Chân Võ không chần chừ, lập tức đặt giấy bút lên trên bàn trước mặt Lục Thủy.

Lục Thủy thuận tay cầm bút lên, sau đó vẽ một ít phù văn trên giấy.

Sau khi xong xuôi thì cầm lên giao cho Chân Võ:

“Đưa cho tiên nhân Nha Đông, để hắn ta dùng tiên lực vẽ lên trên người, sẽ áp chế sự khôi phục sức mạnh của hắn ta.”

Chân Võ lập tức nhận lấy, đáp vâng.

Sau đó Chân Võ rời đi.

Tổng thể mọi chuyện cũng đã nói hết rồi.

Trước mắt không có chuyện khẩn cấp gì, quan trọng nhất vẫn là phiếu bảo đảm của không gian cô lập.

Sau khi Chân Võ rời đi, Lục Thủy cầm sách lên.

Theo như bình thường, sau khi dạy Ma tu làm người, chỉ cần hắn không ra ngoài sẽ không có việc gì.

Đi ra ngoài là có thể bị cao tầng Ẩn Thiên tông để mắt tới.

“Đến lúc đó nếu như ra ngoài cùng với Mộ Tuyết, vẫn phải đi giải quyết đối phương trước. Để cho hắn ta biết về cái gì gọi là uy của thiếu tông chủ giả.”

Cao tầng Ẩn Thiên tông nhận danh sách khách hàng của hắn.

Chuyện này Lục Thủy vẫn còn nhớ.

Đến lúc đó cũng có thể tra một chút, là vị kia trong nhà nhìn hắn ngứa mắt nên để hắn tới Thiên Bí Giám.

Là cha hắn hay là ba vị trưởng lão.

Người trong nhà cũng không bỏ qua.

Mộ Tuyết dậy rất sớm, nhưng nàng phát hiện ra Nhã Nguyệt và Nhã Lâm còn dậy sớm hơn cả nàng.

Lúc đi từ trong nhà ra sân, Mộ Tuyết thấy Nhã Nguyệt và Nhã Lâm đang đùa giỡn với linh thú của các nàng ấy.

Là hai con linh thú lông xù xù, trông hơi giống sư tử mới sinh ra không bao lâu.

Nhưng mà một con màu xanh biển, một con màu lửa đỏ.

Màu lửa đỏ là của Nhã Nguyệt, màu xanh biển là của Nhã Lâm.

Tính tình Nhã Nguyệt yếu đuối, cho nên cần một con Hỏa Vân Thú tính tình không yếu ớt.

Nhã Lâm nghịch ngợm, nuôi một con Thủy Vân Thú tính cách tương đối ôn hòa vẫn tốt hơn một chút.

Tính cách bù đắp cho nhau.

Nhưng mà cũng có một loại khả năng, Hỏa Vân Thú bản tính khá nỏng nảy có thể bị Nhã Nguyệt dưỡng thành Hỏa Vân Thú tính cách ôn hòa.

Khả năng không nhỏ.

Nhưng Mộ Tuyết không thèm để ý.

Bởi vì người làm tỷ tỷ là nàng đây vẫn luôn đứng sau lưng các nàng ấy.

Cho dù là đời trước, thỉnh thoảng nàng sẽ quan tâm một chút.

Mặc dù chỉ là thỉnh thoảng.

“Tỷ tỷ, tỷ xem đám chúng nó đang uống nước kìa.” Nhã Lâm thấy Mộ Tuyết đi ra, lập tức kêu lên.

Mộ Tuyết nhìn sang, quả thật hai con linh thú này đang liếm nước trên bàn.

Bọn chúng thức thời hơn Băng Phượng, lúc nhận chủ không kháng cự một chút nào.

Nếu không Băng Phượng có thể có bạn rồi.

Lúc này Băng Phượng đang nhìn hai con Ngũ Hành Vân Thú kia. Nó thân là Băng Phượng, liếc cái là nhìn ra mình cao quý hơn bọn chúng rất nhiều.

Nhưng tại sao bọn chúng lại có thể tự do không bị nhốt, mà nó lại bị xích ở đây?

Có phải do nhận thức của nó có vấn đề không vậy?

Nó rất hối hận, hối hận vì ban đầu khi nhận chủ đã kháng cự.

Nó dường như không có sự cao quý như miêu tả của huyết mạch, người nhà này vốn không để ý đến nó.

Đúng vậy, trừ thị nữa kia ra thì không ai cho nó ăn.

Nhiều lắm là có nhân loại mạo phạm nó.

Con phượng hoàng đó sinh lòng căm thù, gặp lần nào mổ lần đó.

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment