Đại điện Lục gia.
“Lục huynh, mấy tháng không gặp, hình như tu vi lại tăng lên rồi.” Kiều Vô Tình trên đại điện nhìn Tam trưởng lão, mang theo ý cười nói.
“May mắn gặp chút kỳ ngộ, Kiều huynh cũng không kém.” Tam trưởng lão nhìn Kiều Vô Tình ngồi ở phía trên nhất của đại điện, khách sáo nói.
“Hoàn toàn không thể nào so với Lục huynh được.” Kiều Vô Tình không thảo luận vấn đề này nữa, mà là nói sang chuyện khác:
“Nghe nói qua mấy tháng nữa tiểu bối nhà Lục huynh sẽ thành hôn à?”
Nhắc tới Lục Thủy, sắc mặt Tam trưởng lão liền khó coi:
“Ngày ngày không làm việc gì nên hồi, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, không có một chút thành tựu nào hết. Lập gia đình sớm là tác dụng duy nhất của hắn.”
“Lục Thủy còn được chán, chủ yếu là do còn trẻ tuổi, sau khi thành hôn có lẽ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Lục huynh thôi. Nói là kém, nhưng không kém bằng tiểu tử nhà ta kia.” Nói tới đây, Kiều Vô Tình thở dài một tiếng.
Hắn ta sẽ không đi nói xấu Lục Thủy, nhưng hắn ta cũng không để cho tiểu bối đời sau nhà mình chút mặt mũi nào.
“Là đứa nào vậy?” Tam trưởng lão khá tò mò.
Có thể bị Kiều Vô Tình chỉ đích danh, không thể nào là phế vật chân chính.
Còn về vị kia, quả thật Tam trưởng lão không biết.
Kiều gia thật sự rất nhiều người, quan trọng là ông ta chưa bao giờ chú ý đến.
“Lần trước còn cùng ta đi thăm Lục huynh, không biết bây giờ đã chạy đi đâu rồi. Ban đầu thiên phú không tệ, đáng tiếc tính cách hơi thiếu sót, sau khi tới Thiên Trì Hà thì bị gãy một cánh tay, tu vi bị phế. Từ đó đắm chìm trong trụy lạc.” Kiều Vô Tình lắc đầu, hơi bùi ngùi và ngán ngẩm.
“Là phúc hay họa còn chưa biết được, có khi là gặp phúc trong họa cũng nên ấy chứ. Nhưng mà đột nhiên Kiều huynh nhắc tới, tiểu tử này có chuyện gì à? Nếu như muốn mời Nhị trưởng lão ra tay, ta không dám đồng ý ngay lập tức, chỉ có thể giúp hỏi thăm chút thôi.” Tam trưởng lão nhìn Kiều Vô Tình, nói.
“Lục huynh nói đùa.” Kiều Vô Tình lập tức giải thích:
“Ta biết tình huống của tiểu tử kia, hy vọng mong manh lắm. Nếu như quyết tâm không buông tha, trái lại ta sẽ mặt dày đi cầu xin vị tiền bối kia, nhưng bây giờ hắn đắm chìm trong trụy lạc, không ai có cách nào nữa.”
Kiều Vô Tình không thể tiếp nhận ý tốt này được.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một nhân tình lớn.
Mặc dù Lục gia không thèm để ý, nhưng sẽ làm hao tổn đến tình nghĩa của hắn ta và Tam trưởng lão Lục gia.
Mất nhiều hơn được.
Kiều gia của hắn ta dựa vào đâu mà vào Lục gia?
Phải biết, các thế lực cao cấp Đạo Tông hay Trùng Cốc cũng không thể nào vào làm khách, nhưng mà hắn ta lại có thể.
Không phải bởi vì Kiều gia của hắn ta lợi hại, chỉ là vì hắn ta là người quen cũ của Tam trưởng lão Lục gia.
Quan hệ cũng không tệ lắm.
Điều Lục gia am hiểu nhất là trao đổi lợi ích, cho nên hắn ta sẽ không có bất kỳ dính líu về lợi ích nào với Lục gia.
Mối liên hôn lần trước thì không giống.
“Ý của Kiều huynh là?” Tam trưởng lão tò mò nhìn Kiều Vô Tình.
Ông ta hiểu rõ, có một tiểu bối phế vật là chuyện nhức đầu đến nhường nào.
Nhất là còn cây ngay không sợ chết đứng.
Nếu không phải sắp liên hôn, Lục Thủy tuyệt đối phải bị giam giữ.
Càng nghĩ Tam trưởng lão lại càng tức giận.
Kiều Vô Tình không giải đáp ngay, mà lấy ra một tấm thiệp mời, cuối cùng giật giẩ ngón tay ném ra ngoài.
Vèo một tiếng, thiệp mời xuất hiện trong tay Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão khá bất ngờ, mở ra kiểm tra.
Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến ông ta kinh ngạc.
“Thiệp mời đính hôn?” Tam trưởng lão nhìn về phía Kiều Vô Tình, nói:
“Lại còn là với con gái của vực chủ Băng Nguyên Tuyết Vực của địa giới ma tu, tiểu tử tên là Kiều Kiền?”
“Đúng vậy, đối với hắn là nói cũng là chuyện tốt. Trái ngược lại, điều kiện bên nữ không kém chút nào. Kiều gia nhiều người, rất khó chú ý đến hắn, có mối hôn sự này cũng là một sự trợ giúp đối với hắn.” Kiều Vô Tình mở miệng nói.
“Thời gian đính hôn vào cuối tháng này? Còn là ở Băng Nguyên Tuyết Vực? Bọn họ cường thế đến vậy sao?” Tam trưởng lão nhìn thiệp mời, tò mò hỏi.
Còn việc Kiều Vô Tình nói nhiều người này, ông ta cảm thấy Kiều Vô Tình đang khoe khoang với ông ta.
Mà thời gian cũng thế, chưa tới một tháng.
Chẳng qua chỉ là đính hôn, có hơi khác so với hôn sự của Lục Thủy.
“Đính hôn mà thôi, Kiều gia bọn ta không tranh những thứ này. Nhưng mà chủ yếu vẫn là bởi vì Nguyệt Chi Quốc của Băng Nguyên Tuyết Vực. Nguyệt Chi Quốc Độ sắp mở, Băng Nguyên Tuyết Vực không có thực lực tiến vào, mà Kiều gia bọn ta đúng lúc cũng có chút nghiên cứu. Coi như là sính lễ.” Kiều Vô Tình giải thích sơ qua.
Hắn ta nói rất rõ ràng, mối liên hôn này chính là vì Nguyệt Chi Quốc Độ.
Mà cửa vào Nguyệt Chi Quốc Độ nằm trong tay Băng Nguyên Tuyết Vực, cho nên đính hôn tại Băng Nguyên Tuyết Vực, ngày đính hôn chính là ngày bọn họ thử nghiệm tiến vào Nguyệt Chi Quốc Độ.”
“Chỉ là đính hôn sao?” Tam trưởng lão hơi tò mò.
Ông ta không có chút hứng thú nào với Nguyệt Chi Quốc Độ.
“Chuyện thành hôn còn phải xem bản thân bọn họ, nhưng mà người của Băng Nguyên Tuyết Vực cũng hy vọng mau mau chút.” Kiều Vô Tình mở miệng nói.
Tam trưởng lão cất thiệp mời vào, nói:
“Tạm thời ta không thể rời đi, đến lúc đó để Lục Thủy đi thay bọn ta một chuyến. Hy vọng Kiều huynh bỏ qua cho.”
“Có người đi được đã là cho Kiều mỗ mặt mũi lắm rồi.” Kiều Vô Tình không thèm để ý chút nào. Thật ra cũng chỉ tiện tay đưa thiệp mời thôi, hắn ta tới đây là vì có chút hứng thú với thạch môn.
Hơn nữa chỉ là Kiều Kiền thành hôn, vốn ý hắn ta cũng không muốn mời Lục Bất Tranh.
Người tới là thiếu gia Lục gia Lục Thủy, cũng đúng với ý hắn ta.
Buổi trưa Lục Thủy bị nương hắn gọi qua.
Hắn cảm thấy mình cũng không làm gì, thị nữ tới mời ăn cơm cũng không nói thẳng.
Cho nên hắn không đoán ra được cụ thể là chuyện gì.
“Nương, người tìm con?” Đi tới viện tử của cha nương hắn, Lục Thủy phát hiện chỉ có mình nương hắn.
Đông Phương Lê m ngồi trong đình, nàng ta mặc váy tiên bảo thủ, tóc chải sang một bên.
Nhìn cũng biết đã gả cho người ta làm thê từ lâu.
Mặc dù còn rất trẻ.
Nhưng mà Lục Thủy biết, nương hắn cũng đã qua mấy cái năm mươi rồi.
Không cần biết đã qua bao nhiêu cái năm mươi, hiện giờ nàng ta vẫn duy trì dung nhan như trước đây.
Dù là đời trước đi qua vô số năm, vẫn như thế.
Cha hắn thì không giống vậy, sau mỗi một năm sẽ khiến tóc mình đổi trắng một sợi.
Sau khi trắng phau rồi, lại qua mỗi một năm nữa, biến thành một sợi đen.
Càng sống càng trẻ.
Đã lâu rồi Lục Thủy không thích tới chỗ của bọn họ.
“Quỳ xuống.” Lục Thủy vừa mới đến gần, Đông Phương Lê m đã mở miệng kêu Lục Thủy quỳ xuống.
Lục Thủy thoáng sửng sốt, cuối cùng vẫn quỳ xuống:
“Lần này nương có chuyện gì cần con làm ạ?”
“Biết lỗi chưa?” Đông Phương Lê m đột nhiên hỏi.
Câu khỏi này khiến cho Lục Thủy khá khó hiểu.
Không phải kêu ta làm việc sao?
Nhưng mà hắn tò mò hỏi một câu:
“Hình như hai ngày nay con không làm chuyện gì sai mà.”
Hắn suy nghĩ cẩn thận một hồi, trừ việc dụ người tấn công nhà mình, hắn không làm bất kỳ chuyện sai trái nào.
Mà chuyện tấn công Lục gia này, chắc chắn nương hắn không biết.
Nếu như bọn họ biết chuyện này, người hỏi tội sẽ không phải nương hắn.
Mà là Tam trưởng lão.
Trực tiếp quỳ hai ngày rồi hẵng nói.
Cho nên hẳn không phải là chuyện này.
Lục Thủy nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó.
Dịch: MB