Không phải chuyện này, vậy chẳng lẽ là chuyện mua thần thú à?
Khả năng này rất cao.
Vậy phải giải thích như thế nào mới có thể không bị trừng phạt đây?
Lục Thủy cảm thấy phải suy nghĩ cho kỹ, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra mình nghĩ sai rồi.”
“Đều là chuyện đính hôn trong nhà, hài tử nhà người ta đã đính hôn hết rồi, còn còn thì sao? Ngày nào cũng ở chung một chỗ với Tiểu Tuyết, tại sao lại không có chút tiến triển nào thế hả?” Đông Phương Lê m mở miệng nói.
Lục Thủy: “???”
Nương hắn đang nói gì thế?
“Ta nghe cha con nói, Kiều Kiền của Kiều gia sắp đính hôn rồi, cuối tháng con cần phải đi một chuyến.” Đông Phương Lê m nhìn nhi tử nhà mình, sau đó thở dài một tiếng:
“Ta và cha con đã suy nghĩ kỹ rồi, khi nào tình cảm của con và Tiểu Tuyết tốt lên sẽ tính tiếp chuyện thành hôn trước thời hạn. Nhưng mà không ngờ lại không có một chút tiến triển nào. Nhi tử không biết suy nghĩ cho cha mẹ gì hết.” Nói rồi mặt Đông Phương Lê m đầy vẻ ngán ngẩm.
Lục Thủy: “...”
Hắn cảm thấy có phải mình nên tỉnh táo lại một chút không?
Chỉ là còn chưa cảm thấy mình nên nghĩ lại, hắn liền phát hiện mình không cần nghĩ lại.
Hắn thấy nương hắn chống cằm, bất đắc dĩ nói:
“Con không chịu thua kém, nương không có việc gì làm, hơi nhàm chán.”
Lục Thủy: “...”
Cữu mụ tới làm khách, người không có việc gì làm thì đi học nấu ăn đi.
Trong lòng Lục Thủy nghĩ như vậy, nhưng mà không dám nói ra khỏi miệng.
Lỡ đâu mấy hôm nữa nương hắn muốn đích thân xuống bếp sẽ không hay.
Nếu mà để cha hắn biết được sẽ lại phải quỳ, lại bị phạt.
Nhưng mà hắn sẽ để cha mẹ hắn có cơ hội rút ngắn ngày thành hôn lại ư?
Không thể nào.
Lần trước đã rút ngắn một lần, trực tiếp hại kế hoạch của hắn biến thành trạng thái khẩn cấp, nếu một lần nữa, thì chính là trạng thái hoàn toàn chịu chết.
Một đời thanh danh của hắn, kế hoạch không thể nào có sơ hở của hắn.
Bị huỷ vì cha mẹ hắn tâm huyết dâng trào muốn tìm chút chuyện.
Nhưng mà, vừa mới nói ai sắp đính hôn cơ?
“Kiều Kiền của Kiều gia? Ai vậy?” Lục Thủy nhìn nương hắn, tò mò hỏi.
“Vị lần trước xảy ra va chạm với con ở trấn nhỏ Thu Vân đó.” Đông Phương Lê m không ngoài ý muốn khi nhi tử nhà mình quên mất đối phương là ai.
Có đôi khi là quên thật, có đôi khi là bệnh trung nhị phát tác, giả vờ quên.
Nghe Đông Phương Lê m nhắc nhở, Lục Thủy cuối cùng cũng nhớ ra Kiều Càn là ai.
"Là Kiều Càn sao? Sao hắn lại có hôn ước được?” Lục Thủy có chút tò mò.
"Cha ngươi vừa mới từ chỗ Tam trưởng lão biết được đó, thời gian vào cuối tháng này, đến lúc đó ngươi đi một chuyến.
Tam trưởng lão sẽ đưa thiệp mời cho ngươi.” Đông Phương Lê m nói.
Nói xong bà vỗ vỗ vị trí bên cạnh:
"Đứng dậy, lại đây ngồi đi."
"Mẫu thân, dưới đầu gối nam nhi là vàng, đâu phải muốn quỳ ở đâu cũng được, nếu lần sau không có việc gì có thể không quỳ không?" Lục Thủy đứng lên ngồi bên cạnh mẫu thân, hắn nói.
"Mẫu thân ngươi cũng đã đặt một chân vào quan tài rồi, bảo ngươi quỳ có một chút mà ngươi còn ra vẻ uất ức sao?
Có muốn ta quỳ để đền bù cho ngươi không?” Đông Phương Lê m nhìn nhi tử nhà mình hỏi.
Lục Thủy: "..."
Hắn cảm thấy tốt nhất là bản thân nên tiếp tục quỳ thì hơn.
"Chỉ là tại sao mẫu thân lại nói bản thân đã đặt một chân vào quan tài rồi vậy? Nói như thế thì hơi nặng lời, lúc trước ta lỡ miệng nói gì sao?" Trong lòng Lục Thủy có chút mờ mịt, không rõ chuyện gì.
Có Mộ Tuyết ở đây thì tốt rồi, nàng ấy nhớ dai lắm.
“Linh thú của hai tiểu muội Tiểu Tuyết vẫn ổn chứ?” Đông Phương Lê m hỏi.
Thân là trưởng bối, còn là trưởng phu nhân Lục gia tộc, nếu bà mà đi hỏi chuyện đám người Nhã Nguyệt thì đối với bọn họ chính là áp lực, vì vậy để cho hai đứa nó thoải mái một chút.
Bà bình thường sẽ không tới quấy rầy chúng.
"Không biết." Lục Thủy trực tiếp trả lời.
Đông Phương Lê m: "..."
Đứa con trai này của mình làm việc không đáng tin cậy chút nào.
Lục Thủy thật sự không biết, vì khi đó hắn đi ứng phó thi cử với tam trưởng lão.
Đây là chuyện không có cách nào xử lí, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
"À mà Khô Thụ lão nhân không tìm đến đây, Chân Võ cũng không có đề cập qua chuyện này, xem ra Tam trưởng lão đồng ý nhận bài thi của ta rồi?
Chẳng phải chuyện này bất thường quá hay sao? ”
Chuyện này không trong dự tính của Lục Thủy, hắn vốn tưởng rằng Tam trưởng lão còn muốn gặp hắn một lần để giáo dục hắn một trận.
Thật không may, không có gì cả.
Có điều bài thi kia hắn trả lời quả thật rất nghiêm túc, chỉ là Tam trưởng lão có thể sẽ hơi không tán đồng.
Sau đó Lục Thủy cũng không nghĩ nhiều, nếu đã qua cửa ải Tam trưởng lão, vậy thì không có gì cần phải lo nữa.
"Hiện tại ngươi cũng sắp thành gia lập thất rồi, không thể tùy ý như trước kia nữa, phải biết quan tâm chăm sóc Tiểu Tuyết nhiều hơn một chút." Đông Phương Lê m dặn dò Lục Thủy.
"Vâng." Lục Thủy gật gật đầu.
Hắn cảm nhận được gần như phần lớn sự lo âu rồi.
"Còn có, cái trấn nhỏ Thu Vân này có quá nhiều người, mặc dù không có gì nguy hiểm nhưng con phải luôn đi theo sau Tiểu Tuyết." Đông Phương Lê m tiếp tục nói.
"Ta biết rồi." Lục Thủy vẫn gật đầu.
Đối với lời dạy bảo của mẫu thân, hắn ngoài việc gật đầu chỉ còn biết đáp tuân lệnh.
Đông Phương Lê m cảm thấy đứa con trai này của bà lại trả lời qua loa cho xong chuyện rồi.
Có điều bà rất rõ con trai mình là thích Tiểu Tuyết thật lòng, vì vậy sẽ nghe lọt những gì bà nói.
"Qua hai hôm nữa, hai đứa nhóc có thể phải quay về rồi, thân là đại tỷ, nhất định Tiểu Tuyết sẽ đi tiễn hai tiểu muội, con nhớ phải đi theo." Đông Phương Lê m tỉ mỉ dặn dò.
Nếu như đưa bọn chúng về rồi, vậy thì hãy tự quay về nhà mình.
Không có con trai bà đi theo, lần sau làm sao chúng đến nữa?
Cứ cho là muốn đến, cũng có chút không tiện.
Cho nên chuyên con trai bà đi theo là rất quan trọng.
"Được ạ." Lục Thủy vẫn là gật đầu.
Đông Phương Lê m: "..."
Sau đó không lâu, Lục Thủy rời khỏi chỗ của mẫu thân hắn, lần này gọi hắn tới không có mục đích gì khác, chỉ là để dặn dò một chuyện. .
Phần lớn đều là có liên quan tới Mộ Tuyết, muốn hắn chú ý Mộ Tuyết hơn, tính tình đại thiếu gia bớt nóng nảy một chút.
Lục Thủy đương nhiên gật đầu đồng ý.
Đương nhiên là trong lòng hắn cũng đang nghĩ như vậy, cảm thấy những việc mình đang làm đây không phải vấn đề lớn.
Chuyện duy nhất khiến Lục Thủy để ý đó là khi rời đi mẹ hắn đã đích thân đưa cho một đĩa điểm tâm.
Điều này làm hắn hối hận khi ban nãy đã ngồi lại.
“Mùi thơm không khác so với nhà bếp làm lắm.” Đi trên đường Lục Thủy cầm lấy một miếng điểm tâm ngửi thử.
Muốn xem thử có phải do mẫu thân hắn tự làm không.
Nếu thật thì len lén đưa trả lại nhà bếp vậy.
Dù sao thì mẫu thân cũng không bảo phải ăn nó.
“Thôi thì cứ thử đi.”
Lục Thủy nói rồi cắn một miếng.
Cái kiểu dai dai này…hình như là mẹ hắn làm thật.
Nhưng mà vẫn chưa nếm được vị gì, Lục Thủy liền nhai nhai vài cái.
Lúc này đây vị mới bắt đầu tản ra.
Sau đó hắn liền sững sờ:
“Sao lại ngon vậy?”
“Là dì làm sao?”
Ngay lập tức Lục Thủy liền nghĩ ra ai đã làm nó. Kết hợp với bàn cơm tối qua, Lục Thủy liền phát hiện: Dì của hắn nấu ăn thật sự rất ngon, tài nghệ kinh người.
"Dì nấu ngon như vậy, sao lại sinh ra cô con gái là Đông Phương Tra tra chứ? Thật đáng tiếc mà.” Lục Thủy cảm thán.
Mẫu thân hắn nấu khó ăn như vậy, mà lại có thể sinh ra được đứa con ưu tú như hắn.
Lục Thủy bưng điểm tâm đi đến quảng trường, hắn muốn đi rèn luyện thân thể.
Việc rèn luyện thân thể đã bị hắn trì hoãn rất lâu rồi.
Đi tới quảng trường, Lục Thủy đặt điểm tâm đặt sang một bên.
Hắn khởi động thân thể, lấy thiên trọng phù văn ra, đây là đồ vật cần thiết khi rèn luyện thân thể.
Kỹ năng thể chất của hắn đã đạt tứ giai, cho nên hắn đặc biệt chế tạo thiên trọng phù văn riêng để phù hợp với cấp độ.
"Mình vừa nhớ ra hai ngày nữa Mộ Tuyết sẽ đi đưa hai tiểu muội muội trở về, trùng hợp mình cũng đến đó vào hai ngày nữa, có thể sẵn tiện đi thăm Khởi Nguyên Thạch một chút. Cũng đã 15 năm rồi, không biết Khởi Nguyên Thạch ở nơi đó sống có tốt không. ”
Dịch: MB