Lục Thủy ngẩng đầu nhìn trời.
Trong cảm nhận của hắn, linh khí đang tụ lại.
"Thiên địa biến hóa không ngừng, cũng có nghĩa đối với người đối diện với đá Khởi Nguyên Thạch mà nói, thời gian hắn tác động tới đá Khởi Nguyên Thạch sẽ ngày càng dài.
Nhưng không đủ để hắn can thiệp vào những chuyện khác của Khởi Nguyên Thạch."
"Kiếp trước, Mộ gia cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì, cũng chính là nói, dù thế giới biến hóa như thế nào, thì những người đối diện với đá Khởi Nguyên Thạch nhất định phải liên hệ với người nhà Mộ gia."
Nghĩ đến đây, Lục Thủy có suy đoán khác.
"Kiếp này có ảnh hưởng của ta và Mộ Tuyết, có thể sẽ phát sinh những chuyện mà kiếp trước chưa hề có.
Cho nên, thế giới đổi thay, nhất định có điều gì đó do ta hoặc Mộ Tuyết tác động đến."
Đối với việc rốt cục đó là điều gì, Lục Thủy cũng không tìm hiểu nữa.
Bởi vì sẽ không có đáp án.
Nếu như có khởi nguồn, vậy thì cứ để thời gian trôi đi, khởi nguồn của nó tự động sẽ xuất hiện.
"Có điều sự biến hóa này đối với ba đại thế lực mà nói, có thể sẽ là một chuyện tốt?"
Tất cả mọi người đang hồi phục, Cẩu Tử đang hồi phục, Nha Đông tiên nhân cũng đang tự phục hồi, Khổng Minh ở hải vực cũng đang thức tỉnh.
Ba đại thế lực này có thể nói là thu được nhiều lợi ích nhất.
"Cũng tốt, hồi phục nhanh, có thực lực họ mới có thể xuất đầu lộ diện."
Dừng lại mạch suy nghĩ, Lục Thủy bắt đầu chạy quanh quảng trường.
Đây không phải là chạy bình thường, mỗi một bước chạy của hắn đều đại biểu cho sức công phá của chuyển động.
Chạy càng lâu cũng chính là tương đương với thời gian tu luyện càng nhiều.
Sau đó dùng sức mạnh của thiên địa kết đọng, có thể mang lại cho hắn sự tiến bộ vượt bậc.
Tất nhiên có thể ngồi tu luyện nhưng so với vận động thân thể thì hiệu quả kém xa.
Rèn luyện thân thể chính là chú ý coi trọng kỹ thuật chuyển động, ngược lại ngộ đạo thì coi trọng kỹ thuật tĩnh lặng.
Lục Thủy tập luyện từng bước, lúc đầu còn có chút khó khăn, nhưng rất nhanh sau đó tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh.
Năng lượng trên cơ thể cũng chuyển động một cách nhanh chóng.
Năng lượng lan tỏa khắp cơ thể, tôi luyện kinh mạch, máu thịt râm ran.
Nhưng rất nhanh lại được linh khí tẩm bổ.
Việc rèn luyện thân thể cần đúng phương pháp cũng như sức lực để chuyển vận.
Nếu không dễ tự làm tổn thương chính mình
Đó là việc mà cha vẫn luôn nói với hắn.
Tốc độ chạy của Lục Thủy càng ngày càng nhanh nhưng đến một tốc độ nhất định nhịp chạy của hắn sẽ yếu dần đi.
Đây là sự tiêu hao thể lực của cơ thể.
Tiêu hao càng nhiều thì hiệu quả kết tinh sức mạnh tự nuôi dưỡng của thiên địa càng lớn.
Giữa trưa, ánh mặt trời càng gay gắt.
Lục Thủy không chạy nữa mà đi bộ từng nhịp một.
Lúc này mỗi một nhịp đi, mồ hôi lại túa ra đầm đìa trên mặt hắn.
Tay chân nặng như núi đè.
Hắn thở hắt ra, tóc hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Cơ thể hắn gần như đã vắt kiệt sức.
Cuối cùng Lục Thủy cũng dừng lại, hắn ngồi trên mặt đất bắt đầu bước tu luyện tiếp theo.
Sức mạnh của thiên địa dường như xoay chuyển trong thân thể hắn.
Trước mắt, đây là bước quan trọng nhất, chỉ cần hoàn thành nó công lực sẽ tăng lên đáng kể.
Rất lâu sau, Lục Thủy mới từ từ mở mắt.
Một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.
Tia sáng lóe lên cũng là lúc sức mạnh trong cơ thể trực tiếp được khơi dậy.
Cơ thể tràn đầy sức mạnh giống như một cơn sóng cuồn cuộn trong cơ thể.
"Tu luyện tứ giai mặc dù còn cách ngũ giai một bậc nhưng quả thực so với trước kia mạnh hơn không hề ít." Lục Thủy nắm chặt tay, nhận thức một cách tổng thể.
Sau đó hắn tới được ranh giới của Tử Kim Thạch.
Tử Kim Thạch chính là mảnh vỡ mà lúc trước Mộ Tuyết bẻ gãy.
Lục Thủy nhìn Tử Kim Thạch, thở một hơi.
Hắn muốn dồn sức mạnh của mình vào Tử Kim Thạch.
Vù vù!
Lục Thủy trực tiếp đấm vào, lực đấm từ bàn tay hắn bùng nổ mạnh mẽ.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Sau cú đấm đầu tiên, Lục Thủy liên tiếp tung ra không ngừng những cú đấm uy mãnh khác vào Tử Kim Thạch.
Những cú đấm cứ như một bão nhỏ bao vây quanh hắn.
Lục Thủy càng đấm càng nhanh hơn.
Cuối cùng tập trung toàn bộ sức mạnh về phía trước, vung mạnh xuống Tử Kim Thạch.
Bùm!!!
Một lực mạnh mẽ trực tiếp khiến Tử Kim Thạch bị chấn động.
Răng rắc.
Trong nháy mắt Lục Thủy thu quyền, một âm thanh giòn giã vang lên từ phía Tử Kim Thạch.
Bề mặt của viên đá nứt ra một chút.
"Phù! Cuối cùng cũng có thể phá được Tử Kim Thạch. Tuy còn quá sớm để phá vỡ nó hoàn toàn. "Lục Thủy nhẹ nhõm khi nhìn thấy vết nứt trên Tử Kim Thạch.
Đương nhiên nếu mà vận dụng tu vi, hắn cũng có thể phá vỡ nó, thế nhưng như vậy sẽ đồng nghĩa với việc hắn không thể chịu được đòn công kích của Mộ Tuyết.
Vì vậy, có thể phá vỡ được Tử Kim Thạch bằng sức lực của bản thân mà không dùng tới tu vi là điều tốt nhất.
“Tuy đã phá vỡ được viên đá, dùng để phát tiết cũng không tệ, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy có chút khuyết điểm.”
Dù sao nó vẫn là một hòn đá.
Giống như việc đánh lại kẻ thù, đối phương bị đánh liên tục mà không nói lời nào, khuôn mặt không chút biểu cảm, nhìn vào lúc nào cũng cảm thấy không ổn
"Có thể tìm người khác để học hỏi."
Lục Thủy bắt đầu suy nghĩ xem nên tìm ai phù hợp với mình. Lần trước Tam trưởng lão nói sẽ tìm hắn rèn luyện nhị giai, không lẽ đã quên rồi chứ?
Quá trình rèn luyện của hắn rất mau tiến bộ, căn bản không cần giám sát.
"Trời nắng chói chang, thời tiết tốt như vậy, Tra Tra lại muốn tránh nóng.... Ha, mẫu thân tặng ta mặt nạ này rất đẹp, còn có thể che dấu khí tức, lần sau giả thành biểu đệ Lưu Hỏa khiêu chiến Lục Thủy có thể đeo. ”
Đột nhiên có tiếng động truyền đến tai Lục Thủy.
Hắn liếc mắt nhìn, là bước chân nhẹ nhàng của Đông Phương Tra Tra.
Nàng đeo mặt nạ và nhìn vào gương như thể rất thích mặt nạ mà nàng đeo.
"Tốt thật, có đối thủ tự mình tìm tới cửa luôn rồi."
Lục Thủy cất bước tiến về phía Đông Phương Tra Tra.
Rắc rắc!
Rắc rắc!
Rắc rắc!
Một lúc sau Lục Thủy phủi tay rời khỏi quảng trường.
Ở đâu ra tên thích khách đeo mặt nạ đột nhập vào nhà hắn giữa thanh thiên bạch nhật không biết.
"Ô ô, ô ô... Đau quá. ”
Đông Phương Tra Tra ngẩng đầu lên, nhìn tứ phía khóc lóc thút thít.
Mặt nạ cũng rơi ra, còn mặt thì có chút sưng.
"Lục Thủy biểu đệ lại đánh lén người."
Sau đó Đông Phương Tra Tra ngừng khóc, cha, mẹ còn có Hương Vụ không có ở đây, phải đi tìm bọn họ khóc một trận.
Nàng ta muốn đối đầu trực diện với Lục Thủy biểu đệ.
————
Sáng tinh mơ hôm sau, trong sân, Lục Thủy mang một bộ mặt mệt mỏi ngồi đọc sách.
Hôm qua bị phạt đứng rồi.
Quả nhiên, ở nhà vẫn là không nên đánh Đông Phương Tra Tra thì tốt hơn.
Bất quá hai ngày này sức mạnh thăng cấp không ít.
Sức mạnh kinh thiên động địa căn bản vẫn chưa dùng tới, thể thuật tứ giai, căn cơ tu luyện là 5.1, nhìn cảnh giới tu luyện, có thể đánh bại hắn phải là người có năng lực trưởng môn.
Thậm chí là vài trưởng môn cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Không có tu vi bát giai thì không có cách nào bắt được hắn.
Dù sao nếu như đánh không lại, hắn cũng bỏ chạy.
Lục Thủy ăn điểm tâm do kẻ đầy tớ mang đến rồi quyết định đọc lại cuốn sách.
Chỉ là lúc hắn dự định tiếp tục xem sách, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó bay vụt qua đầu.
Ngẩng đầu lên, thì ra là một cô bé.
Tóc trên đầu cô nương đó đầy màu sắc, rất đáng yêu.
Cô bé này cứ như vậy từ phía trên đầu Lục Thủy bay qua.
"Chân Thần Duy Nhất?" Lục Thủy nhìn theo hướng tiểu cô nương rời đi, có chút hiếu kỳ:
"Nàng ấy đi đâu vậy?"
Nhìn hướng này có lẽ là xuống núi."
“Là hướng Thạch Môn?” Lục Thủy nghĩ ngợi một chút, đại khái cũng đoán ra được.
Táng Thần Thạch Môn vốn có quan hệ với Chân Thần, thân là Chân Thần Duy Nhất, đi xuống là rất bình thường.
Táng Thần Thạch Môn vốn dĩ có quan hệ với Chân Thần, thân là Chân Thần duy nhất, xuống núi cũng là điều đương nhiên.
Về phần vị Chân Thần Duy Nhất này có thể vào hay không, Lục Thủy cũng không chắc.
"Nói đến chuyện làm thế nào đem tên tiểu tử này đến Hải Tẫn Đầu?" Lục Thủy tự nhiên nhớ ra chuyện bản thân đã đáp ứng với Cửu.
Hắn không thể ở đây đánh nhau với Chân Thần Duy Nhất, cho nên việc ép buộc là không được.
Trừ khi là vừa vặn gặp được ở bên ngoài.
Trái lại như vậy có thể trói cô nương đó rồi mang tới cuối biển.
Mặc dù cuối biển có xa, nhưng có sự trợ giúp của Côn, chỉ cần tới được hải phận, thì trong một khoảng thời gian ngắn có thể tới được cuối biển rồi.
"Xem xem có cơ hội tốt nào." Nội tâm Lục Thủy nghĩ.
Nếu như có cơ hội, hắn cũng dự định sẽ tới hải phận một chuyến.
Cuốn Kim Khí còn trông cậy vào việc đi hải phận.
Thấy trời đã sáng, Lục Thủy liền gấp sách lại.
Hôm nay phải ra ngoài.
Hôm qua Mộ Tuyết nói với hắn, hôm nay nàng phải tiễn hai tiểu muội trở về.
Vốn dĩ định vui đùa thêm hai hôm, đột nhiên có không ít người lạ đến tiểu trấn Thu Vân, nhưng không có ai đến tiểu trấn quấy nhiễu.
Cứ cho là ở tiểu trấn không an toàn, nhưng có Lục gia ở đây.
Đông Phương Tra Tra ở đây lâu như vậy, còn chưa thám hiểm hết, với hai tiểu muội của Mộ Tuyết cũng vậy thôi.
Đáng tiếc là, bà của hai bọn họ bị bệnh.
Họ phải về xem thế nào, ngay cả Mộ Tuyết cũng phải đi theo.
Cho nên hôm nay chỉ có thể rời khỏi Lục gia.
Lục Thủy tự nhiên cũng phải đi.
Nếu như không vì đúng lúc phải rời đi, hôm qua có lẽ đã không đơn giản là bị phạt đứng.
Không chừng cha hắn còn tiếp tục giám sát hắn.
Vận khí thật tốt.
.....
Dịch: MB