Minh Vũ Thanh Y nhìn Miêu Đồng, âm thanh nhu hòa:
"Ngươi tu luyện quá muộn, cùng ta mới có thể để tu vi của ngươi tiến triển càng nhanh hơn.
Ta cũng sẽ không ăn ngươi.
Cũng không thể để mấy trăm ngàn năm sau, bắt ta thủ tiết chứ?
Đến lúc đó vợ con của mình không chừng còn tặng cho người khác, chết ngươi đều không vui."
Miêu Đồng: "..."
Tu Chân giới lạnh như băng này, xác thực không ấm áp như đạo lữ trong nhà có thể cho hắn, nhưng đôi khi vẫn có chút nóng.
Cho nên hắn sẽ ra ngoài câu cá, đi nơi có mức độ nguy hiểm không cao.
Về phần đạo lữ hắn, bình thường đều đang khôi phục thực lực.
"Ừm?" Lúc này Minh Vũ Thanh Y đột nhiên nhìn lại phía sau.
Miêu Đồng có chút ngoài ý muốn cũng nhìn sang.
Hắn thuận theo ánh mắt của Minh Vũ Thanh Y, nhìn thấy lão giả trong góc.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Miêu Đồng cảm giác hắn càng thêm già nua.
"Người này có vấn đề gì sao?" Miêu Đồng hỏi.
"Trên người hắn có tọa độ khí tức, vừa mới tránh rất rõ ràng, có người muốn tìm tới cửa." Minh Vũ Thanh Y nói.
Ông lão kia ngồi xổm trong góc, dường như rất suy yếu, vẻ mặt lão nhìn Minh Vũ Thanh Y kiêng kị.
Miêu Đồng ngược lại không lý giải ra sao, tu vi của hắn tương đối thấp.
"Lấy đồ vật kia ra ta xem chút, khí tức vật kia lan ra, mà ảnh hưởng cũng lan ra.
Nếu như ta không đoán sai, ngươi suy yếu là do vật kia ảnh hưởng." Minh Vũ Thanh Y nhìn lão giả nói.
Ông lão kia che chở trữ vật pháp bảo trên người, không có suy nghĩ lấy ra.
"Lấy thực lực của ngươi không thể nào có được bảo vật này, mà ta có thể cảm giác được, có cường giả thực hiện phong ấn.
Người kia cho ngươi cái gì?" Minh Vũ Thanh Y hỏi.
Lão giả trầm mặc không nói, lão rất suy yếu.
"Ngươi biết Hợp Hoan tông thẩm phạm nhân dùng hình gì không?" Minh Vũ Thanh Y mắt lạnh nhìn ông lão kia.
Nàng lấy chồng, bằng không thì làm sao nói nhảm nhiều như vậy.
Miêu Đồng không thích nàng làm chuyện cực đoan, cho nên nàng thay đổi.
Nhưng không có nghĩa là nàng có tính khí tốt.
Nàng tốt tính đều trên người Miêu Đồng.
Sau đó trên người nàng liền xuất hiện một luồng uy áp.
Lão giả nhìn Minh Vũ Thanh Y, trong nháy mắt cảm thấy một áp lực to lớn vô cùng, dường như chính mình đang đối mặt với tồn tại đáng sợ nào.
Lão vốn hư nhược, tinh thần xuất hiện chấn động.
Dưới uy thế áp bách như vậy, lão vô ý thức mở miệng:
"Một, một viên Linh thạch bát phẩm, và, và một viên Thọ Nguyên đan 100 năm."
"Một viên cửu phẩm, đủ để ngươi mua mấy viên Thọ Nguyên đan, lấy đồ vật ra." Minh Vũ Thanh Y trực tiếp quăng một viên Linh thạch cửu phẩm qua, nhìn thấy đối phương đang do dự, tiếp tục nói:
"Lấy ra ngươi không nhất định sẽ chết, nhưng không lấy ra ngươi khẳng định sẽ chết."
Lão giả kia do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy trữ vật pháp bảo ra ra.
Lão không muốn lấy đồ vật bên trong ra.
Nhưng vật kia sẽ ảnh hưởng đến thân thể của lão.
Bên trên ba người trung niên nhìn xem hết thảy, bọn họ không dám nói một lời.
Thở mạnh cũng không dám.
Đối mặt với người của Hợp Hoan tông, bọn họ cảm nhận được uy áp đáng sợ.
Đối phương không chỉ không bị phong bế tu vi, còn mạnh đến mức không còn gì để nói.
Lúc ông lão kia cầm trữ vật pháp bảo ra, trữ vật pháp bảo liền tự động bay vào trong tay Minh Vũ Thanh Y.
Cầm được trữ vật pháp bảo, Minh Vũ Thanh Y cảm giác pháp bảo này đang hấp thu sức mạnh trên người nàng.
Mặc dù rất yếu ớt, nhưng nếu tu vi yếu, kiên trì không được bao lâu.
Đây chính là nguyên nhân ông lão kia hư nhược.
Có lẽ đối phương già nua như vậy cũng có khả năng có quan hệ với thứ này.
Sau đó Minh Vũ Thanh Y mở trữ vật pháp bảo ra, vừa mới mở ra lông mày nàng liền nhíu lại.
Mà cường độ hấp thu sức mạnh kia lớn hơn rất nhiều.
Rất nhanh, một đồ vật vuông vức bị mang ra.
Miêu Đồng hiếu kỳ nhìn sang, là một khối đá, tảng đá huyết hồng sắc.
Màu đỏ phía trên như vừa mới bị nhiễm phải máu tươi.
Chẳng qua liếc mắt một cái, hắn cảm giác thế giới bị huyết hồng quang mang bao phủ.
Tinh thần của hắn bị thế giới huyết hồng ăn mòn.
Một cảm giác cực kì khó chịu sinh sôi trong lòng hắn, cảm giác bị đè nén làm hắn muốn hò hét.
Mà trong lúc hắn muốn lên tiếng, một bàn tay trắng nõn xuyên thấu qua huyết quang, chạm lên mặt hắn.
Bàn tay này chạm vào hắn trong nháy mắt, thế giới huyết hồng trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ.
Phịch một tiếng, tinh thần Miêu Đồng trở lại trong thân thể của mình, thế giới cũng trở nên bình thường.
"Tảng đá này rất quỷ dị, cũng may ta phong ấn sớm." Minh Vũ Thanh Y nhìn thấy Miêu Đồng không có việc gì liền nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng Miêu Đồng còn sợ hãi thở ra một hơi:
"Đây là vật gì?"
Hắn rấ bất ngờ, làm sao cũng không nghĩ tới, bên người lại có đồ vật nguy hiểm như vậy.
Khó trách ông lão kia vẫn luôn không quá bình thường, đây chỉ là nhìn thấy, nếu đặt ở trên người ai biết sẽ như thế nào.
"Từ khí tức xem ra hẳn là đồ vật ma tu, mà cảm giác không chỉ một cường giả để mắt tới thứ này." Minh Vũ Thanh Y cau mày nói.
"Hiện tại phải làm sao?" Miêu Đồng hỏi.
Đồ vật đang trong tay, nói cách khác bọn họ có thể bị cuốn vào trong trận tranh đoạt này.
Minh Vũ Thanh Y nhìn Miêu Đồng, mỉm cười nói:
"Chuyện phiền toái như vậy, đương nhiên trực tiếp ném cho Thâm Hải Thủy Long."
Nói xong Minh Vũ Thanh Y liền ném đá huyết hồng ra ngoài.
Hòn đá một đường bay ra bên ngoài, còn biết tự mình rẽ ngoặt.
Tảng đá kia sẽ ném đến trước mặt Thâm Hải Thủy Long, đến nỗi nơi nào của Thâm Hải Thủy Long nàng mặc kệ.
Dù sao chuyện phiền toái như vậy, nàng không có ý định tham dự.
Nếu khi còn một mình, nàng còn dự định thử một lần.
Hiện tại, thôi đi.
...
Dưới biển sâu có hai người đang nhanh chóng du tẩu, một người trung niên tóc đen, một nữ tử tóc đỏ thành thục.
Bọn họ bơi lội, cũng không gây nên bất kỳ gợn sóng nào ở trong biển, dường như chỉ là một bộ phận của nước.
Đây là biểu hiện tu vi mạnh mẽ.
"Ma tu Vô Dạ, ngươi làm chuyện tốt." Nữ tử tóc đỏ nhìn người trung niên, trong mắt bắn ra lửa giận.
"Nếu như ngươi là ta, ngươi cũng sẽ làm chuyện như vậy." m thanh ma tu Vô Dạ lạnh lùng nói:
"Chiếm chính mình giống như Chí tôn là Huyết tu, muốn làm của riêng?
Ma tu Hồng Nhan, ngươi đã hỏi ta chưa?"
"Nếu ngươi không phục, có thể nói với tổ tiên của ta." Ma tu Hồng Nhan trầm giọng nói.
"Ha, hắn là ma tu địa giới đại tiền bối, ngươi để ta đi chịu chết sao?" Ma tu Vô Dạ cười lạnh.
Sau đó bọn họ không nói nữa, mà là đi vào biển sâu.
Khí tức tọa độ không ổn định, không gian can thiệp nghiêm trọng, bọn họ chỉ có thể tìm như thế.
May mà cũng sắp đến.