Long cung thành công tiến vào Thần Vực, dừng trên hải vực trống trải.
Nói này chính là nơi long cung dừng lại hằng năm, cho nên sẽ không khó chịu một chút nào.
Mà kiến trúc Thần Vực ngay tại bên cạnh long cung, có một số Thâm Hải Thủy Long ngụ trong kiến trúc thần vực, mà một số thì ở long cung hoặc là hải vực xa xôi.
Phạm vi Thần Vực vô cùng lớn, giống như không gian Thâm Hải mới tinh.
Khi long cung trở lại Thần Vực, Côn đã chạy đi nơi khác.
Dường như không thể nào thích vào Thần Vực.
Tất nhiên Lục Thủy cũng không có ý định để Côn vào.
Tất nhiên, Lục Thủy ở trong Thần Vực cũng sẽ không uy hiếp đế Thâm Hải Thủy Long.
Bởi vì hắn cảm giác mình có thể dùng thiên địa chi lực để dẫn động Thần Vực.
Hoặc là nói, thần lực có thể dẫn động nơi này.
“Chân Thần duy nhất không tìm tới nơi này, xem ra nơi này quả thật khó khiến người ta phát hiện.” Lục Thủy nhìn kiến trúc Thần Vực phía xa, nói.
“Các hạ muốn tới trung tâm cung điện à?” Thâm Hải Long Vương thấy Lục Thủy cầm hạt châu, hẳn là muốn đi.
Bọn họ không thể nào ngăn cản, đối phương ở nơi này sẽ có đãi ngộ không quá giống nhau.
Một câu nói của đối phương có thể khiến hệ thống tra xét cho bọn họ thêm phiền phức.
“Ta đi qua xem thử.” Lục Thủy mở miệng nói.
“Khi nào có thể thả người của long cung bị nhốt?” Thâm Hải Long Vương cảm thấy tốt nhất nên chắc chắn chuyện này một chút.
Sự tồn tại của Lục Thủy đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của bọn họ, bây giờ mặc dù không gian can thiệp không lóe lên nữa, nhưng trực giác của một Long tộc khiến cho bọn họ có chút cảm giác nguy cơ.
Cho nên, có thể khôi phục được sự bình tĩnh năm xưa thì vẫn nên khôi phục sớm sẽ tốt hơn.
Đáng tiếc quyền chủ động đã không còn nằm trong tay họ từ lâu.
Nếu như hệ thống tra xét không có biểu hiện khoa trương như thế, thật ra bọn họ rất muốn thử dùng đại bản doanh để khôi phục hạt châu, sau đó tìm ra bảo vật.
Bây giờ...
Đại bản doanh là Thần Vực, hạt châu không phải bảo vật tìm bảo, cho nên bọn họ nhất thời cảm thấy không biết nên làm thế nào.
“Chờ ta trở lại đi.” Lục Thủy bình tĩnh mở miệng.
Bây giờ thả kiểu gì?
Dù Thâm Hải Thủy Long có thể để tất cả mọi người dưới Thâm Hải còn sống rời đi, nhưng mà đám người Mộ Tuyết vẫn chưa về.
Vậy không phải rối loạn sao?
Hơn nữa trên người đám người Nhã Nguyệt có sức mạnh của Mộ Tuyết vờn quanh, một khi có động tĩnh, vậy thì Mộ Tuyết sẽ trở lại trước tiên.
Mộ Tuyết về rồi, hắn còn chơi cái gì nữa?
Sau đó Lục Thủy liền bước ra một bước, đi về phía trung tâm Thần Vực.
Thâm Hải Long Vương và Lý Ngao chỉ đứng nhìn. Bọn họ cảm thấy đối phương qua đó rồi về hẳn là sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Vấn đề không lớn.
Đợi thêm một lúc là được.
Nhưng mà ngay khi bọn họ định như vậy, đột nhiên sững sờ.
Trong Thần Vực có nước, Thâm Hải Long Vương và Lý Ngao vốn tưởng rằng Lục Thủy sẽ lội qua.
Nhưng mà bọn họ sai rồi, khi Lục Thủy đi về phía trước, tất cả nước tản hết ra thành một con đường.
Lục Thủy đi từng bước một trên đường.
Nước trong Thâm Hải như bị vật gì đó đẩy lùi về phía sau.
Lúc này Thâm Hải Long Vương và Lý Ngao thấy hạt châu trong tay Lục Thủy sáng lên.
Ánh sáng bắt đầu chiếu sáng khu vực không có nước.
Mà khi Lục Thủy đi về phía trước, nước Thâm Hải càng lùi về phía sau, không gian không có nước cũng ngày càng mở rộng ra, ánh sáng của hạt châu cũng ngày càng sáng hơn.
Lúc này hạt châu thoát ra khỏi tay Lục Thủy, trôi lơ lửng bên cạnh hắn.
Ánh sáng chiếu xuống bao trùm Lục Thủy trong đó.
Dưới ánh sáng bao trùm, dường như Lục Thủy biến thành ánh sáng, lại dường như biến thành một bộ phận của hạt châu.
Lúc này dưới chân Lục Thủy bắt đầu xuất hiện hoa cỏ cây cối.
Mỗi một bước hắn đi, sự sống nở rộ ngay dưới chân hắn, sức mạnh của sự sống truyền tới từ trên người hắn.
Thâm Hải Long Vương và Lý Ngao sững sờ nhìn một màn này, bọn họ thấy Thần Vực bị nước bao trùm đang dần dần xuất hiện trong nước.
Bọn họ thấy Thần Vực luôn u tối bắt đầu bị ánh sáng bao trùm, bắt đầu xuất hiện sự sống.
Hoa cỏ mọc um tùm, sức sống dồi dào.
Mà tất cả những thứ này đều do ánh sáng trên người của người kia mang tới.
Sự xuất hiện của hắn trực tiếp thay đổi Thần Vực đã yên lặng vô số năm.
Không, sự tồn tại của hắn kích hoạt Thần Vực nguyên bản.
“Long Vương, hắn...” Trong mắt Lý Ngao bị sự chấn động bao phủ.
Hắn ta nhìn bóng người Lục Thủy, chấn động trong lòng khó mà lắng xuống được.
Long Vương cũng thế, ông ta không hiểu nổi sự biến hóa bất thình lình này.
Nhưng mà ông ta biết, Thần Vực đang dị biến, mà người có thể ảnh hưởng đến Thần Vực, hắn...
“Hắn... Sẽ không phải là thần chứ?” Giọng nói của Long Vương hơi kích động, pha chút kinh hãi.
Chân Võ cũng nhìn thiếu gia nhà hắn ta, hắn ta cũng không thể nào hiểu nổi tại sao thiếu gia lại có thể kích hoạt Thần Vực.
Nhưng mà hắn ta biết, thiếu gia vốn không phải người phàm.
Thiên kiếp cũng phải thần phục dưới chân thiếu gia nhà hắn ta.
Nghĩ tới đây, Chân Võ đột nhiên sững sờ.
Đúng vậy, phải là sự tồn tại nào mới có thể khiến thiên kiếp thần phục?
“Thiếu gia... sẽ không phải là Chân Thần chuyển thế chứ?” Trong đầu Chân Võ đột nhiên lóe lên suy nghĩ này.
...
Trong một căn phòng nào đó ở long cung.
Một nữ Thâm Hải Thủy Long nửa rồng nửa người đang rúc trong xó xỉnh, mặt nàng ta đầy vẻ sợ hãi nhìn phía trước.
Phía trước mặt nàng ta có hai người, mà tay của hai người này lại hơi trong suốt, giống như nước.
Đây là đặc điểm riêng của Hải Yêu.
Hơn nữa hai người này còn tản mát ra khí tức Hải Yêu nồng nặc.
“Hi.” Hải Yêu Ly Thường nhìn Thâm Hải Thủy Long, chào hỏi:
“Bọn ta đều là loài vật trong Thâm Hải, đặc biệt qua đây gọi cửa. Đừng sợ, bọn ta chỉ tới chụp ảnh chung để thể hiện mối ngoại giao hữu hảo thôi, không phải tới ăn của ngươi.”
Nghe thấy ăn, Thâm Hải Thủy Long lùi về phía sau.
Ai tới làm bạn mà vừa vào đã phong bế không gian vậy?
Hơn nữa Hải Yêu thật sự từng ăn Long tộc.
Mình da dày thịt béo, lỡ đâu khó thoát khỏi miệng cọp.
Nàng ta đã nói rồi, Hải Yêu có gì tốt đẹp đâu chứ, cứ thả thẳng đi.
Cái gì mà Hải Yêu yếu đuối không cần lo lắng, các nàng chỉ giả vờ yếu ớt thôi.
Sau đó đánh vào nội bộ.
“Nè, đây là ốc hoa - đặc sản của Hải Yêu bọn ta, cho riêng ngươi đó. Ăn ngon lắm, loài người cũng đặc biệt tìm tới bọn họ để mua.” Đại thủy sư Vụ Nha đưa cho Thâm Hải Thủy Long đó một con ốc hoa.
Đối mặt với ốc hoa mà đại thủy sư Vụ Nhã đưa tới, Thâm Hải Thủy Long không dám không nhận.
“Thử mùi vị chút đi.” Lúc Thâm Hải Thủy Long nhận lấy ốc hoa, đại thủy sư Vụ Nhã bảo đối phương thử một chút.
Nhìn nụ cười “hiền hòa” của hai vị Hải Yêu trước mắt, Thâm Hải Thủy Long không nói hai lời, ném ốc hoa vào trong miệng, sau đó nuốt xuống, nói:
“Ừm, ăn ngon.”
Ly Thường: “...”
Đại thủy sư Vụ Nhã: “...”
Không ăn được vỏ đâu.
Nhưng mà đối phương là rồng, các nàng cũng không tiện nói gì, dù sao thì các nàng cũng không thể hiểu rồng ăn được cái gì.