“Chúng ta là bạn thân nhé?” Hải Yêu Ly Thường nhìn Thâm Hải Nữ Long, hỏi.
“Bạn, bạn, bạn thân.” Đầu lưỡi Thâm Hải Nữ Long không thể thẳng ra ngay lập tức.
“Bọn ta rời đi, ngươi sẽ không kêu chứ?” Đại thủy sư Vụ Nhã nhìn Thâm Hải Nữ Long, hỏi.
“Không, không biết.” Thâm Hải Nữ Long lập tức lắc đầu.
“Vậy bọn ta trói ngươi lại, chắc ngươi không có ý kiến gì chứ?” Hải Yêu Ly Thường lấy sợi dây ra, hỏi.
Nữ Thâm Hải Thủy Long kinh ngạc nhìn sợi dây, cuối cùng vẫn lắc đầu:
“Không, không đâu.”
Sau đó Hải Yêu Ly Thường trói Thâm Hải Thủy Long lại, trói rất chặt.
“Thuận tiện lát nữa nhét vào bánh mì cũng được chứ? Nghe nói là thức ăn của loài người, cực kỳ ngon.” Đại thủy sư Vụ Nhã nhìn Thâm Hải Thủy Long, hỏi.
Tất nhiên đối phương cảm động đến phát khóc, sau đó rưng rưng gật đầu.
Sau khi làm xong những việc này, Hải Yêu Ly Thường mới mở miệng nói:
“Đi thôi, tới nhà Hạ Nhất, chậm trễ sẽ bị mấy tên khác bao trọn mất.”
Thâm Hải Thủy Long nhìn đám Hải Yêu Ly Thường rời đi.
Cuối cùng cũng thả lỏng, bạn tốt Hải Yêu ư?
Dù gì cũng không giết nàng ta.
Hy vọng những con rồng khác cũng không sao.
...
Hải Yêu Ly Thường và đại thủy sư Vụ Nhã đi ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài, các nàng cũng cảm thấy bên ngoài có điều gì đó không bình thường.
Giống như có ánh sáng gì đó chiếu tới.
Vị trí của các nàng bây giờ ở phía sau Long Cung, là nơi ở của những con rồng khác.
“Hình như bên kia không đúng lắm, chúng ta qua đó xem thử đi.” Hải Yêu Ly Thường mở miệng nói.
Đại thủy sư Vụ Nhã cũng nhìn thấy, ánh sáng rất rõ ràng, cũng đã rọi tới rồi.
Hoàn toàn khác với ánh sáng của Long Cung.
Vô cùng chói mắt.
Ánh sáng chiếu qua bên này, mà người phát hiện bắt đầu đi về phía ánh sáng.
Hải Yêu Ly Thường và Hải Yêu Vụ Nhã nhanh chóng đi tới vị trí ánh sáng.
Các nàng tò mò nhìn sang.
Nhưng mà vừa nhìn một cái, các nàng liền bị cảnh tượng trước mắt chấn động.
Trong mắt của các nàng thấy được một bóng người, bóng người này đi trên đường rẽ toàn bộ biển cả ra.
Nước biển nơi hắn đi qua nhường lối.
Đất nơi hắn đạp lên hoa nở khắp nơi.
Con đường phía trước hắn hiển lộ từng chút một, các tòa kiến trúc đang không ngừng phơi bày trong biển khơi.
Ánh sáng trên người hắn bắt đầu chiếu sáng.
Bóng hình này dường như muốn tạo ra một mảnh trời đất mới ở đáy biển sâu này.
Sức mạnh vô thượng bắn ra từ trên người hắn.
“Xảy... Xảy ra chuyện gì thế này?” Trong phút chốc Hải Yêu Ly Thường không hiểu là tình huống gì.
Hải Yêu Vụ Nhã lại càng không thể hiểu nổi hiện tượng này.
Người đó giống như một luồng sáng không thể nào đưa mắt nhìn thẳng, muốn xem cho rõ ràng cũng không thể nào.
Nhưng sức mạnh tạo ra vùng biển này, sức mạnh rót sự sống vào đáy biển này, đó không phải là sức mạnh mà người bình thường có thể có được.
Hơn nữa các nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, sức mạnh tu vi tạo ra vùng biển này không phải thứ các nàng biết.
Mà là một loại sức mạnh to lớn không thể nào hiểu nổi.
“Trời ơi, Thâm Hải Thủy Long có loại đáng sợ thế này tồn tại từ bao giờ thế?” Trong lòng đại thủy sư Vụ Nhã vẫn còn sợ hãi.
Nếu đến để hỏi thăm sự tồn tại của vị kia, các nàng còn có thể chạy nhảy vui vẻ không?
Mà lúc này đã tới nhân viên long cung đã tới, cũng đang kinh ngạc nhìn ánh sáng tiến đến phía trước.
Bọn họ căn bản không biết đó là cái gì.
Cũng chưa từng thấy tình cảnh đáng sợ như thế.
Không biết đối với bọn họ chính là một loại đáng sợ.
...
Lục Thủy đi trên đường ở Thần Vực.
Lúc hắn rời khỏi long cung có thể cảm nhận được luồng sức mạnh mơ hồ của hạt châu, dường như đang tìm kiếm cộng minh.
Mà hắn chỉ thử cộng minh thôi.
Sau đó liền dẫn tới một loạt phản ứng.
Thần Vực bắt đầu kích hoạt dưới chân hắn.
Hắn nhìn về phía trước, có thể cảm nhận rõ ràng Thần Vực yên lặng đã lâu bỗng phấn chấn hồi sinh vì sự xuất hiện của hắn.
Hắn đi từng bước một về phía trước, tiến lại gần trung tâm cung điện.
Hạt châu dẫn dắt hắn đi sang bên kia.
Nước biển lùi về phía sau, sinh vật trong biển đang không ngừng chạy trốn.
Cho dù là trong Thần Vực có cái gì, các sinh linh cũng đều trốn tránh khi Lục Thủy đến.
Bọn họ nhìn Lục Thủy bước từng bước một về phía trung tâm cung điện, nhìn Thần Vực hiện ra từ trong nước.
Ánh sáng chiếu rọi khắp Thần Vực.
Nhịp bước của Lục Thủy càng lúc càng nhanh, nước cũng cũng càng lúc càng lùi vào nhanh hơn.
Sau đó Lục Thủy đi tới trung tâm cung điện. Trong nháy mắt khi hắn đặt chân lên cung điện, Thần Vực hoàn toàn thoát khỏi nước biển.
Mà bầu trời cũng đang giương cao dần lên.
Độ cao của bầu trời dừng lại vào lúc Lục Thủy đưa cung điện lên trên nhất.
Lúc này toàn bộ Thần Vực được chiếu rọi dưới ánh sáng.
Hoa nở khắp nơi, các tòa kiến trúc cũ kỹ hư hỏng bỗng rực rỡ lên, đổi mới hoàn toàn giống như được tu bổ lại.
Hai bên đường đi được hoa cỏ bao trùm, sức sống bừng bừng tràn ngập.
Tất cả mọi người đều nhìn trấn nhỏ đột nhiên hiện ra này, trấn nhỏ đắm chìm dưới ánh sáng chói lọi trông có hơi thần thánh.
Giống như kẻ dơ bẩn không thể nào đặt chân đến được.
Nhìn Thần Vực như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều có một loại cảm giác không nói nên lời.
Dường như có một vị thần chí cao vô thượng đang quan sát bọn họ.
Lúc này, phía trên nhất của cung điện trung tâm, vô số ánh sáng tản ra.
Thâm Hải Long Vương là người đầu tiên bị rọi sáng đến, Lý Ngao là người thứ hai.
Sau đó ánh sáng không ngừng chiếu vào trên người Thâm Hải Thủy Long.
Và trong nháy mắt đó, bọn họ hiểu luồng sáng này thể hiện cho điều gì.
Là sự chứng nhận bản thân là cư dân Thần Vực.
Chân Võ không được chiếu sáng, một vài loại hải quái chưa từng sinh sống lâu dài ở đây cũng không được chiếu sáng.
Hải Yêu Ly Thường nhìn tất cả những thứ này, có vẻ hơi kiêng kỵ nhìn ánh sáng kia.
Nhưng một khắc sau, nàng ta và Vụ Nhã được chiếu sáng.
Ánh sáng chiếu rọi trên người hai nàng.
Trong chớp mắt này, đại thủy sư hiểu rõ:
“Hình như chúng ta có tư cách tiến vào Thần Vực rồi. Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao ngươi lại nhắc tới Thần Vực?” Hải Yêu Ly Thường nhìn đại thủy sư Vụ Nhã, hỏi.
Đại thủy sư Vụ Nhã thoáng sửng sốt:
“Ta không biết, hình như tự nhiên biết thôi.”
Hải Yêu Ly Thường không nói gì thêm. Đúng vậy, nàng ta cũng biết, trấn nhỏ trước mắt là Thần Vực.
Mà các nàng là cư dân.
“Ngươi nói xem vị ở trên kia có phải là Chân Thần hay không?” Hải Yêu Ly Thường nhìn ánh sáng phía trên cung điện, hơi khó tin.
Phải biết, các nàng biết đến sự tồn tại của nhất tộc Chân Thần.
Mặc dù các nàng không biết quá rõ, nhưng cũng biết hoặc nhiều hoặc ít.
Lục Thủy đứng ở phía cao nhất của cung điện.
Nơi này gần như có thể thấy được toàn bộ Thần Vực.
Nhưng mà hắn không nhìn Thần Vực, mà là đi tới bên tế đàn của cung điện.
Nơi này có một đài cột đá, hẳn là dùng để đặt hạt châu.
Sau khi đặt hạt châu lên cột đá, có luồng sáng rọi lên cột đá.
Thứ này nhìn giống như phù văn, khó mà nhìn thẳng.
Lục Thủy vươn tay chạm tới, một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng hắn.
“Ánh sáng này nối với hạt châu, dường như có thể đi thử nghiệm những chuyên hạt châu quan sát được.”
“Cứ xem thử trước xem sao.”
Vốn hắn tới để đạt được một số chuyện, không có lý do gì để trì hoãn.
Còn về bảo vật Thâm Hải Long Vương tìm được, hắn cũng không kiểm tra trước.
Chủ yếu là sự tồn tại của Thần Vực khiến hắn khá bất ngờ, nên định đi xem thử trước.
“Chuyện mà hạt châu quan sát, không biết có thể thấy được những gì, có lẽ có thể thấy được quá trình hình thành hạt châu.”
Nghĩ như vậy, Lục Thủy bèn ngồi bên tế đàn. Hắn nhắm hai mắt lại, vận dụng một chút thiên địa chi lực, đi kiểm tra nội dung bên trong.