Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Lục Thủy cảm thấy ý thức tinh thần mình nằm trong một vùng tối.
Trong bóng tối nhanh chóng xuất hiện một khe hở, trong khe hở có ánh sáng chợt hiện lên.
Sau đó khe hở mở rộng, cỏ cảnh tượng truyền vào.
Sau khi cảnh tượng ổn định, Lục Thủy nhìn thấy bầu trời ngăn cách Thần Vực.
“Vùng trời Thần Vực?” Lục Thủy có câu trả lời trong nháy mắt.
“Đây là cảnh tượng khi hạt châu mới được tạo ra ư? Nhưng trông cũng không giống lắm.”
Quả thật không giống lắm, sự tồn tại của hạt châu không nên chỉ nhìn chằm chằm lên phía trên.
Tầm nhìn của hạt chân này đã biến thành tầm nhìn của Lục Thủy, bây giờ hắn có một loại cảm giác đang nhìn lên trời.
Nếu như chỉ là như vậy, thế thì hắn chỉ có thể nhìn lên bầu trời.
Lúc này hắn không thể nhận được bất kỳ tin tức gì.
Bởi vì không có ai đứng phía trên hạt châu.
Khi Lục Thủy đang nghĩ như vậy, cảnh sắc đột nhiên thay đổi.
Cảnh sắc bầu trời nghiêng xuống dưới, cuối cùng biến thành cảnh tượng cung điện.
Lục Thủy khá khó hiểu, chỉ là khi hắn muốn nhìn xem bên cạnh có cái gì, cảnh tượng biến mất, tất cả đột nhiên quy về bóng tối.
Sự biến hóa đột ngột này khiến Lục Thủy khá kinh ngạc.
Nhưng ánh sáng lại nhanh chóng xuất hiện một lần nữa, cảnh tượng bắt đầu khôi phục.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tín hiệu không ổn à?”
Lúc này cảnh tượng lại bắt đầu thay đổi, trong lúc bất chợt dường như cao hơn một chút, hơn nữa xê dịch xuống dưới cung điện.
Giống như có người cầm hạt châu lên, đi xuống dưới.
Chỉ là khi đi được nửa đường, người kia dừng lại.
Lục Thủy có thể thấy cảnh tượng dừng ở chỗ đó.
Lần này, Lục Thủy không ngờ vực gì nữa, mà quan sát.
Hắn có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.
Quả nhiên, biến hóa bắt đầu, một bàn tay xuất hiện trong cảnh, thoạt nhìn là tay một đứa trẻ.
Mà Lục Thủy có thể thấy cảnh tượng bàn tay đang không ngừng đến gần, bàn tay vốn không tốn, lại có thể che phủ đi toàn bộ những gì Lục Thủy có thể nhìn thấy.
Lần này cảnh tượng khôi phục rất nhanh, dường kia cái tay kia cầm lấy rất nhanh.
“Hay lắm, lần này cả âm thanh cũng có thể ghi lại.”
Đột nhiên âm thanh truyền vào trong tai Lục Thủy.
Nghe thấy âm thanh này, Lục Thủy thoáng sửng sốt.
Đây là âm thanh của Cửu.
Hắn nhớ rất rõ, hơn nữa cảnh vật thỉnh thoảng lại nhảy lên này, cùng với vị trí vừa đưa tay lên, trực tiếp thể hiện một chuyện.
Nơi hắn nhìn thấy, là nơi Chân Thần Cửu nhìn thấy.
“Thế mà lại là như vậy.”
Lục Thủy rất bất ngờ.
Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà là tiếp tục nhìn xuống.
Lúc này Cửu đi tới biên giới Thần Vực, nơi này trừ nước biển đen nhánh ra thì gần như không có sinh vật khác.
Tiếp theo Lục Thủy lại thấy bàn kia tay, chỉ là bàn tay là chém một chiêu về phía Thâm Hải, một dòng nước biển lập tức bị gọi ra trước mặt.
Đây là một dòng nước không lớn, dường như có sức mạnh của sinh mệnh, nhưng cũng không phải sinh mệnh hoàn chỉnh.
Cửu nâng nước lên, thần lực lộ ra trong dòng nước.
Sau đó dòng nước không ngừng biến hóa thành hình người, cuối cùng biến thành hình dáng một tiểu nữ hài, chỉ là người tiểu nữ hài này trong suốt.
“Ha, hoàn thành rồi. Bồi dưỡng nhiều năm như thế, cuối cùng cũng thành công. Có muốn đặt cho ngươi một cái tên không?”
Lúc này Cửu đặt tiểu nữ hài đang mờ mịt xuống đất, bây giờ nàng vẫn còn rất nhỏ.
“Ừm, trước mắt đặt co hình thái sinh mệnh của người một cái tên đi, đặt là Thủy Linh thì sao?”
Tiểu nữ hài từ nước kia mang vẻ mặt khó hiểu.
“Nghe không hay? Vậy thì gọi là Hải Yêu đi.”
Tiểu nữ hài trong suốt trợn tròn mắt nhìn, dường như đang biểu thị sự hài lòng.
Trong giọng nói của Cửu mang theo ý cười:
“Vậy sau này ngươi tên là Hải Yêu Triều Tịch.”
Lúc này, Cửu đứng lên:
“Đi thôi, đi xem tiểu nam hài lần trước kia, để xem lần này hắn có tới thật hay không.”
Lục Thủy đi theo ánh mắt Cửu, đi tới một nơi. Sau khi tiến vào, hắn liền thấy có một tiểu nam hài đang rúc trong một xó, dường như hơi luống cuống.
Nhất là khi Cửu xuất hiện, đối phương lại càng luống cuống hơn.
“Ngươi tỉnh rồi à? Xem ra đã không sao.” Giọng của Cửu mang theo sự ấm áp.
Tiểu nam hài kia nhìn Cửu, mặt vẫn đầy sợ hãi.
“Đừng sợ, bọn ta sẽ đưa ngươi trở về lục địa, nhưng mà có một số việc muốn nói với ngươi. Ngươi có thể sống được là bởi vì ta đã sửa đổi một vài thứ trên người ngươi, những thứ này khiến ngươi không chỉ không sống được, còn gần như không chết được. Dù là ngươi còn lại một giọt máu cũng có thể sống lại. Cho nên, ngươi đã không tính là người bình thường nữa, hoặc là nói đã là chủng người mới. Ta sẽ đặt tên cho chủng người mới này, tên là tộc Bất Tử. Dễ nghe hcuws? Ngươi và Hải Yêu đều là chủng tộc có sức mạnh sinh mệnh thịnh vượng nhất.” Trong giọng nói của Cửu mang theo ý cười nhàn nhạt.
Dường như tiểu nam hài kia nghe không hiểu, nhưng hình như đã bớt sợ hơn một chút.
“Đúng rồi, ngươi có tên không?” Cửu mở miệng hỏi.
Tiểu nam hài nghe hiểu những lời này, sau đó lắc đầu.
“Vậy ta lấy cho ngươi một cái tên nhé.” Giọng nói của Cửu nhanh nhẹn, có vẻ rất thích đặt tên cho người khác:
“Tên là Cố Lý đi, Cố Lý tộc Bất Tử.”
Tiểu nam hài kia nhìn Cửu, không phản bác.
Hắn ta chỉ tò mò hỏi một câu:
“Ngươi, ngươi là ai?”
“Thần.” Cửu trả lời rất đơn giản.
“Thần?” Tiểu nam hài kia hơi nghi ngờ.
“Đúng, Chân Thần Độc Nhất trong thiên địa, ngươi cũng có thể gọi ta là Cửu.” Giọng Cửu mang theo sự vui thích, dường như rất thích người khác hỏi nàng như vậy.
Cảm giác Chân Thần Duy Nhất hơi giống nàng, trong lòng Lục Thủy thoáng qua suy nghĩ này.
Lúc đối phương báo tên cũng rất vui vẻ. Đáng tiếc một người tên chỉ có một chữ Cửu, một người không có gì cả.
“Chân Thần Duy Nhất chắc cũng có tên, còn cụ thể là tên gì, tới Thần Vực của nàng xem thử có lẽ sẽ biết ngay.” Trong lòng Lục Thủy nghĩ vậy.
Nhưng mà cũng là lần đầu tiên hắn biết tộc Bất Tử và Hải Yêu đến bằng cách nào.
Khó trách tộc Bất Tử là chủng tộc được Chân Thần bảo vệ.
“Được rồi, ta muốn đưa ngươi rời đi. Thế giới bên ngoài vốn rất rối loạn, ngươi tự nghĩ biện pháp đi, dù sao thì ngươi cũng không chết được, hẳn là có thể tạo dựng một mảnh trời.” Cửu cười nói.
Nói rồi, nàng chỉ về một hướng.
Tiểu nam hài kia còn chưa kịp phản ứng đã biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi Cửu sắp xếp chỗ ở cho Triều Tịch xong, nàng liền trở về cung điện.
Lúc này nàng giơ tay lên.
Lục Thủy thấy được một bàn tay khác, lúc vừa mới nhìn thấy, hắn có hơi kinh ngạc.
Trên ngón tay Cửu xuất hiện vết rách.
“Thời đại thuộc về ta sắp hạ màn, chỉ là vẫn chưa tìm thấy được người này.” Cửu có chút không biết làm sao.
Dường như nàng không hề để ý đến thời đại của mình sắp hạ màn, trái lại để ý hơn đến người sắp kết thúc thời đại của nàng hơn.
Lục Thủy cau mày lại, hắn phát hiện ra hình như Chân Thần đã sớm biết rằng mình sắp chết.
“Ấy? Lại phát hiện một người.” Giọng của Cửu đột nhiên vang lên.
Lúc này Lục Thủy mới phát hiện, cảnh tượng hắn thấy dường như xuất hiện ánh sáng.
“Đi qua nhìn thử xem.”
Giọng nói của Cửu vừa vang lên, thân thể đã biến mất theo.
Mà trong tầm mắt Lục Thủy, thế giới lại lâm vào bóng tối một lần nữa.
Luồng sáng mới nhanh chóng xuất hiện, đập vào mắt cuối cùng không phải là hải vực, mà là trời xanh mây trắng.
Theo ánh nhìn chăm chú của Cửu, Lục Thủy thấy được một ngọn núi, cả ngọn núi đều bị tường vân bao phủ.
“Thời đại sủng nhi? Đi xem thử xem hắn tu luyện có vấn đề gì không.”
Nói rồi Cửu tiến vào một sơn động.
Theo lễ phép, Cửu đặc biệt cảm nhận một hồi, sau khi chắc chắn chỉ có một người đang bế quan bên trong mới đi vào.
Vừa đi vào, Lục Thủy đã thấy được khí tức cường đại thông qua ánh mắt Cửu.
“Không biết tính tình như thế nào.”
Cửu đi vào bên trong cùng với sự tò mò.
Mặc dù khí tức ở nơi đây vô cùng cường đại, nhưng mà ở trước mặt Cửu, tất cả bão táp đều dừng lại.
Sức mạnh nhanh chóng ổn định trước mặt nàng.
Cửu nhanh chóng đi tới nội bộ.
Lục Thủy cũng nhìn thấy, là một nam tử trung niên người mặc áo vải bình thường đang ngồi tu luyện.