Nam nhân trung niên không phát giác Cửu đã đến gần.
Lục Thuỷ nhìn nam nhân trung niên, không biết nói gì cho phải.
Người này hắn thấy quen quen, phải nói là rất quen.
“Thật không bình thường. Hắn chỉ đang hô hấp, không có bất kỳ vết tích vận chuyển công pháp. Mà nơi này lại không có chút phòng hộ nào. Nhìn thế nào cũng không giống nơi bế quan. Linh khí cũng không đủ nồng đậm.”
Cửu hơi kinh ngạc.
Dù vậy, đối phương vẫn tu luyện mạnh mẽ, còn đạt được nhất giai.
“Thật là thời đại sủng nhi, nhắm mắt hút mấy khí là có thể tu luyện.”
“Tê, đau đau đau.” Trong lúc bất chợt, người trung niên kia ngừng tu luyện, bụm gò má, mặt thống khổ.
Lục Thuỷ cứ đứng , không biết nói gì.
Người này hẳn là Đau Răng Tiên Nhân.
Nhắm mắt lại cũng có thể luyện đến tiên đỉnh.
Lúc nghe nói đến lần đầu, hắn cũng kinh ngạc. Hiện tại được tận mắt nhìn, hắn thấy thật ly kỳ.
Giống như chỉ cần hô hấp, chỉ cần nghĩ, liền tu luyện thành công, có thể tiến giai.
Đương nhiên cái giá phải trả là răng ngày càng đau hơn.
“Nếu hiện tại hắn mà nhổ răng có lẽ vẫn còn kịp.” Lục Thủy nhìn vị Đau Răng Tiên Nhân đang bụm má nói thầm.
Nhưng nếu Đau Răng Tiên Nhân không đau răng thì mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó, tốt xấu thế nào không ai biết được.
“Xem ra cho đến hiện tại, không có vấn đề gì, về sau nhớ chú ý. Không biết đến cuối cùng hắn có thể đạt tới trạng thái nào.” Cửu nhìn Đau Răng Tiên Nhân, cuối cùng vẫn không định giao lưu với Đau Răng Tiên Nhân.
Vẫn chưa đến lúc.
Hay đúng hơn là nó chưa cần thiết.
Sau đó, Cửu lui ra ngoài, nàng nhìn núi Phong Trầm bị tường vân bao phủ nghĩ.
“Đại thời đại chắc hẳn muốn giáng lâm, cho dù là thời đại sủng nhi, khả năng cao cũng rơi vào nhóm người mạnh nhất. Mà có thể trở thành một trong những người mạnh nhất, phải xem tạo hoá thế nào đã.”
Thời đại sủng nhi có ưu thế tuyệt đối, nhưng dù không cố gắng, cũng không có khả năng trở thành một trong nhóm người mạnh nhất.
Có thiên phú, không biết quý trọng, không sử dụng, tất nhiên sẽ trở nên tầm thường.
Sau đó Cửu quay người, biến mất ngay tại chỗ.
“Không biết còn xuất hiện cái nào nữa, phải chú ý từng thứ đã đi qua.”
Giọng nói của Cửu lọt vào tai Lục Thuỷ.
Lúc này, Lục Thuỷ cảm giác mắt mình tối sầm lại.
Khi hắn tưởng mắt sẽ sáng lại, bất chợt một cảm giác mất kết nối truyền đến.
Trong cung điện Thần Vực, Lục Thuỷ mở mắt ra, hắn có chút nghi hoặc nhìn bên cạnh cột đá và hạt châu.
“Lại không có cách nào sao?”
Hắn thử tiếp tục nhìn vào ánh sáng phía trên, nhưng phát hiện ra ánh sáng này đã không còn đặc biệt như trước.
“Chỉ có những thứ này?” Lục Thuỷ kinh ngạc.
Điều này có nghĩa là gì?
Nhưng có chút khả năng có thể đoán được.
Lục Thuỷ đứng dậy đi vào hạt châu trước mặt.
“Hạt châu này không phải là mắt của Cửu sao?”
Đúng vậy, nếu như thứ hắn nhìn không phải là giả, thì hạt châu hẳn là từ mắt của Cửu.
Nếu như là mắt của Chân Thần, như vậy cũng không có gì đặc biệt.
“Vậy nên sở dĩ có phản ứng với Đông Phương Tra Tra là vì Đông Phương Tra Tra có được Công Đức Chi Nhãn, từ đó có thể trở thành một trong những thành viên mạnh nhất của thời đại?”
Lục Thuỷ cảm giác khả năng này rất cao.
Từ lúc Cửu tìm tới Đau Răng Tiên Nhân, hắn liền có cơ sở suy đoán.
Khi đó, hắn cảm nhận được cảnh tượng ánh sáng xuất hiện, cũng có thể nói ánh mắt của Cửu có thể phát giác được cường giả xuất hiện, hoặc có thể phát hiện được người có đầy đủ tiềm lực xuất hiện.
Đau Răng Tiên Nhân thân là thời đại sủng nhi, tất nhiên sẽ có tiềm lực này.
Nếu Đau Răng Tiên Nhân không phải vì có thể trị hết hàm răng của hắn, hắn tuyệt đối không thể rời vào trạng thái ngủ say và nhất định có thể đạt cấp kiếm nhất.
Tiên Đình Đế Tôn coi trọng Bất Diệt Tiên là chuyện đương nhiên.
Bởi vì sau khi Chân Thần ngã xuống, thời đại kia đã không còn cảnh giới Kiếm Nhất.
Kiếm Nhất vẫn lạc, Thiên Linh tộc Cơ Tầm trở về Tịnh Thổ không còn ra ngoài, Bất Tử tộc Cố Lý điên rồi, tám thành cũng đã vẫn lạc.
Trong danh sách thí thần, trừ ba vị đang nắm giữ thế lực, còn những người khác không phải vẫn lạc thì chính là không còn tin tức gì.
Cho đến nay, có khẳ năng thiên cơ vẫn còn tai thế và phát huy trong thế tục.
Lục Thuỷ đụng đụng hạt châu, thở dài một tiếng:
“Đáng tiếc, không có cách nào nhìn thêm được, nếu không sẽ biết được rất nhiều tin tức.”
Bất quá Cửu vì lí do gì mà tìm một số người, hắn cũng không hiểu nhiều.
Trước mắt, Cửu chưa làm ra sự tình gì làm khó hắn.
Nàng thân là Độc Nhất Chân Thần dường như rất ung dung đối mặt với tự thân vẫn lạc, đối mặt với những tu chân giả mới không có chút chèn ép nào.
Để chữa vết răng, Bất Diệt Tiên đã cho hắn tán công công pháp, còn bảo toàn lực lượng của hắn.
Nhược Thủy Tam Thiên đã cho nàng thời cơ để tự khống chế, mặc dù cuối cùng thất ước.
Diệp Tân càng không cần phải nói, Diệp Tân có thể có thành tựu trước mắt đề nhờ sự tiến hoá từ Chân Thần Cửu.
Tinh Ti Tiên Quân cũng vậy.
Cửu cho hắn một bộ công pháp, có thể cứu hẳn khỏi sự huỷ diệt.
Có điều Tinh Ti đã cự tuyệt.
“Mặc dù cục diện có không ít rối ren, nhưng Độc Nhất Chân Thần không làm những việc khiến người ta chán ghét.”
Lục Thuỷ tự nói thầm.
Về phần Duy Nhất Chân Thần, hắn là một đứa trẻ, anh ta thèm để tâm.
Đương nhiên, nếu chọc tới hắn, hắn nhất định sẽ đánh cho một trận.
Trừ Mộ Tuyết ra, ai hắn cũng không quen.
Cái gì mà Đông Phương Tra Tra đệ đệ muội muội, vẫn không đánh lầm.
Cha mẹ thì bỏ đi.
Nhưng nói đến Duy Nhất Chân Thần, Lục Thuỷ cảm thấy nếu cho đối phương có được hạt châu này, ắt hẳn sẽ có không ít quyền năng.
Hạt châu này mặc dù không phải thần lực, nhưng nó có thể là chi nhãn của Độc Nhất Chân Thần, một giọt máu cũng có thể khiến Duy Nhất Chân Thần chạy theo như vịt, chớ nói chi là con mắt.
Đáng tiếc, đối phương lại không phát hiện được.
Thời điểm Lục Thuỷ đang suy nghĩ, đột nhiên hắn cảm giác có người đến gần.
“Tiền bối, ngài có ở đây không?" Là tiếng của Lý Ngao.
Đối mặt với sự xuất hiện nhiều lần của Lục Thuỷ, hắn vẫn cảm thấy gọi là tiền bối thì thích hợp hơn.
Không đột ngột, cũng sẽ không thất lễ.
"Lên đây đi." Lục Thủy trực tiếp mở miệng đáp.
Mặc dù không hiểu làm sao đối phương làm sao lại tới tìm hắn, nhưng là hẳn là có việc.
Lý Ngao cúi đầu đi tới, lúc này trên người Lục Thủy vẫn còn ánh sáng, cho nên hắn không dám nhìn thẳng Lục Thủy.
Loại sức mạnh này khiến hắn cảm thấy mình không có tư cách ngẩng đầu.
Lúc này Lý Ngao lấy từ trong tay ra một khối đá huyết hồng, đưa cho Lục Thuỷ.
Tảng đá kia đang phát ra ánh sáng nhạt.
“Vì tảng đá này mà tới?” Lục Thuỷ mở miệng hỏi.
Hắn phát hiện tảng đá kia có chút không đơn giản.
Nhưng dưới ánh sáng của hạt châu, nó lại có bộ dạng rất yên tĩnh.
“Đúng vậy, có người vừa mới nhặt được tảng đá, có thể là do người khác ném ra. Chính xác là ai ném ra, chúng ta tạm thời không biết, nhưng khả năng cao là Hải Yêu. Ở long cung, các nàng khá tự do.” Lý Ngao cung kính trả lời.
Hải Yêu trốn ra được, bọn hắn không có cách nào hạn chế sự tự do của Hải Yêu.
“Đúng rồi tiền bối, ngay lúc tảng đá này vừa xuất hiện, hình như có liên quan đến tia sáng mà tiền bối đưa tới.” Lý Ngao mở miệng nói.
Vốn là do Long Vương đưa tới, nhưng hắn không dám.
Hắn đương nhiên không dám, nên mới để tuỳ tùng của Lục Thuỷ đưa tới.
Dù cho có dám, đối phương cũng không có cách nào tiến vào Thần Vực.
Lý Ngao và Long Vương lại không thể để Thâm Hải Thuỷ Long khác đưa.
Cho nên dù thực lực không bằng, nhưng Lý Ngao vẫn phải đến.