Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1001 - Chương 1001: Đi Khắp Âm Dương Vung Kiếm Q)

Chương 1001: Đi khắp âm dương vung kiếm q) Chương 1001: Đi khắp âm dương vung kiếm q)Chương 1001: Đi khắp âm dương vung kiếm q)

Một người nữa nói:

"Ta thấy người này không phải loại ham giết, chỉ cần không đi trêu chọc hắn, hắn hẳn là cũng sẽ không chọc vào chúng ta."

Phong Huyền đâu chịu cam tâm, Phong Chi Cốc có người chết ở bên trong, không thể bỏ qua.

Phong Huyền bèn nói:

"Nhưng đệ tử của Phong Chi Cốc tuyệt đối không thể chết vô ích."

Hắn ta biết, người khác không có đệ tử chết trên tay Lâu Cận Thần nên không để bụng chuyện giết Lâu Cận Thần, ngại phiền phức, nghĩ rằng chỉ cần khuyên bảo đệ tử không cần lại đi trêu chọc Lâu Cận Thần là được.

Cuối cùng Phong Huyền kêu đệ tử mang một món pháp bảo của hắn ta vào.

Pháp bảo đó tên là Diệt Hồn Phong Túi, cởi túi gió ra là có thể thả ra vô tận diệt hồn chỉ phong giết địch. Tuy nó không phải báu vật hợp đạo của Phong Huyền, nhưng cũng là pháp bảo hiếm thấy, thế là hắn ta khiến đệ tử mang đi vào. Ngồi ở Khuyển Phong Quốc, Lâu Cận Thần đột nhiên cảm thấy trong lòng hồi hộp, vầng trăng trên bầu trời thành mắt hắn, hắn nhìn thấy một khoảng trống khổng lồ trên bầu trời phía Tây, trong khoảng trống tối đen, gió thổi ra cũng đen thui. Gió đó giống như một vật hữu hình, thổi thẳng về phía Khuyển Phong Quốc. Gió bay tới rất nhanh, đầu tiên là thổi qua mặt trăng biến ra từ nhất niệm của Lâu Cận Thần, trăng liền tan biến. Lâu Cận Thần thông qua 'Niệm nguyệt cảm thụ được hơi thở đáng sợ, giây phút này hắn cảm giác chính mình giống như là một ngọn đèn lay lắt trong gió mạnh sắp ập đến.

Hắn biết chính mình không thể đón đỡ, tuy không rõ ngọn gió này từ đâu tới, nhưng Lâu Cận Thần biết là do mình giết người bị người ta tìm đến báo thù. Hắn vươn tay vạch trong hư không, đứng lên chui vào hư không biến mất không thấy. Một làn gió thổi xuống, Khuyển Phong Quốc nháy mắt thành tro bụi, đất bị xoáy một lỗ sâu. Niệm nguyệt của Lâu Cận Thần tan biến trên bầu trời, chợt có một vệt sáng xuất hiện cạnh lỗ đen kia. Ánh sáng không chói lòa, mơ hồ như thể ngăn cách hư không. Ánh sáng rơi vào phía sau lỗ hổng, gió thổi ra từ lỗ hổng bỗng yếu bớt. Người trông thấy cảnh này xem rõ lỗ hổng kia là miệng túi. Một người hiện ra sau ánh sáng kia, vươn tay chộp chiếc túi. Trên tay được bọc bằng quang vận như vòng xoáy âm dương bao phủ chiếc túi, cái †úi giấy giụa muốn tránh thoát, lại nhanh chóng mềm xuống trong tay Lâu Cận Thần.

Lâu Cận Thần nhìn ra thiên ngoại, hắn xoay người biến mất ở trong hư không. Phong Huyền ở trong độ không điện tại thiên ngoại cảm ứng ý thức trong Diệt Hồn Phong Túi bị xóa đi, trong lòng giật nảy mình, hắn ta không biết phát sinh cái gì, nhưng lòng rất giận. Phong Huyền đi vào tĩnh thất của mình, lập đàn làm phép.

Phong Huyền dựng Bát Phương Tốn Phong Đàn, tám lá phong kỳ đặt ở tám hướng. Trong đàn có một người cỏ, Phong Huyền lấy vài loại máu tươi và một lá cây độc nghiền thành nước mực, phủ lên tờ giấy rồi viết tên của Lâu Cận Thần. Phong Huyền không có máu của Lâu Cận Thần, nếu không thì tác dụng của pháp đàn này sẽ càng nhanh chóng càng mãnh liệt. Hiện tại chỉ có tên và các loại danh hiệu, viết chung với nhau để đánh dấu khóa chặt Lâu Cận Thần. Sau đó Phong Huyền làm lễ. Tế bảy ngày, trên thân thể người cỏ sinh linh quang, những phù văn viết tên và danh hiệu của Lâu Cận Thần hòa vào người cỏ. Bước đầu tiên này đã hoàn thành, hắn ta bắt đầu bước thứ hai. Phong Huyền lấy ra một chiếc quạt nhỏ, chiếc quạt màu đen và trên tay cầm hình như có viết hai chữ bằng máu: Diệt hồn. Phong Huyền phẩy nhẹ quạt về phía người cỏ, liên tiếp ba lần, lại lạy ba cái, tiếp tục quạt ba lần, lạy ba cái. Làm như thế ba lần, Phong Huyền cất quạt, thắp nhang, sau đó đi ra tĩnh thất.

Chỉ cần quạt gió bảy ngày là Lâu Cận Thần sẽ chết. Lúc này Lâu Cận Thần đang lang thang trong thiên địa, hắn cho rằng đối phương có thể sẽ đến báo thù nên không thể ở yên một chỗ. Nhưng bỗng một ngày, hắn cảm thấy có luồng gió thổi từ trong cơ thể mình. Lúc đầu, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn cảm thấy một luồng lạnh lẽo khó hiểu từ cơ thể thổi ra, không biết bắt nguồn từ đâu, hắn cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm. Cơn gió này không phải là cơn gió hữu hình giữa thiên địa, mà giống như cơn gió bắt nguồn từ nội tạng của chính mình, thổi ra ngoài, như muốn thổi bay thần hồn ẩn trong nội tạng của mình. Hắn rất nhanh liền ý thức được chính mình bị người làm phép.

Thế là Lâu Cận Thần ngồi xếp bằng, tập trung cảm nhận liên hệ mỏng manh vô hình ngoài người. Bởi vì hắn rất rõ ràng, làm phép nhất định phải cần có liên hệ, thường thấy nhất là thành lập liên hệ với mục tiêu, tạo một tượng' thế thân. Thông qua thế thân thương tổn tới bản thể. Mà chỉ cần kết nối với tượng này thì bản thể sẽ cảm ứng được, tuy rằng rất khó. Lâu Cận Thần ở trong vu định cảnh, nhưng chỉ nghe tiếng gió vô tận. Lâu Cận Thần nhập định, tìm kiếm liên hệ trong vô hình, thoáng chốc như rơi vào làn gió vô biên. Lâu Cận Thần phát hiện mình muốn rút ra cũng không thể, trong mắt hắn nhìn thấy bóng tối mênh mông và gió rít gào.
Bình Luận (0)
Comment