Chương 1002: Đi khắp âm dương vung kiếm (2)
Chương 1002: Đi khắp âm dương vung kiếm (2)Chương 1002: Đi khắp âm dương vung kiếm (2)
Hắn cảm giác chính mình giống như đi trên cánh đồng, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới không có chỗ tránh.
Đây là trận pháp hình thành từ tám lá phong kỳ trên pháp đàn của Phong Huyền.
Phong Huyền biết nếu Lâu Cận Thần muốn thoát khỏi phong chú thì phải phá hủy người cỏ trên pháp đàn.
Có hai cách hủy, một là Lâu Cận Thần đến tận nơi phá, thứ hai là hắn ở trong vu định cảnh cảm ứng sự tồn tại của người cỏ rồi hủy.
Phong Huyền bày trận pháp nhằm vào điều này, vừa tăng mạnh tác dụng của pháp đàn, cũng khiến Lâu Cận Thần khi cảm ứng sự tồn tại của người cỏ sẽ rơi vào phong trận.
Đôi mắt Lâu Cận Thần tỏa ánh sáng mặt trời, nhưng chỉ nhìn thấy hư vô. Là trong vũ trụ, cho dù có ánh sáng của mặt trời, nếu không thấy ngôi sao khác thì chỉ có một mảnh hắc ám. Hắn nhìn về hướng phương xa tít, chỉ có hư vô. Hắn muốn ý thức trở về, lại mất đi cảm giác bản ngã, như bị đuối nước không tìm thấy bờ, thậm chí không biết ngước đầu ló ra khỏi mặt nước để thở. Hắn không cảm ứng được cơ thể của mình, lơ lửng trong gió. Ngay lúc này, hắn nghe thấy trong gió truyền đến âm thanh:
"Lâu Cận Thần, ngươi giết đệ tử của Phong Chi Cốc ta, ngươi có bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày này!"
Lâu Cận Thần không để ý tới kẻ đó, hắn để nỗi hoảng sợ mới nhú mầm đỏ khuếch tán ra, rồi giữ chặt tâm niệm, trầm Tĩnh lại. Thân thể ý thức của Lâu Cận Thần tỏa sáng trong gió, trông như làm bằng lưu ly, hắn không nhúc nhích, mặc kệ gió thổi. Hắn thi triển ra âm dương bảo bình nhị khí quan tưởng pháp. Hắn mở miệng hút, gió đầy trời bị hắn hút vào trong bụng, trong khoảnh khắc, hắn tự nhiên cảm giác được cơ thể của mình ở đâu. Thân thể chưa từng đi xa, thần hồn luôn trên người, linh thịt lại hợp nhất. Thân như bảo bình tĩnh †ọa, như lưu ly không dính pháp, âm dương nhị khí trong người hóa chư bàn pháp. Gió bất quy tắc khi chạm vào gió trong ngũ tạng lục phủ thì bị lực lượng dẫn dắt bắt đầu tiêu hóa. Phong Huyền không thấy Lâu Cận Thần nhưng cảm thấy tình huống có chút biến hóa, xui thay hắn ta một ngày chỉ có thể làm phép một lần. Ngày thứ hai vẫn bắt đầu liên tục lạy ba lần, Lâu Cận Thần cảm giác trong người tăng sức gió, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng được, hắn dùng âm dương nhị khí pháp nỗ lực hóa giải.
Ngày thứ ba, Phong Huyền lại làm phép, sức gió trong người Lâu Cận Thần lại một lần nữa tăng thêm, nhưng hắn có thể chịu đựng. Hắn cảm thấy chính mình đến cực hạn. Nhưng ngày thứ tư, hắn vẫn chịu đựng được. Ngày này, hắn cảm thấy chỉ cần lại đến một lần là không thể kiểm soát gió trong người được nữa, không thể tiêu hóa, sẽ bị thổi hồn phi phách tán. Nhưng dưới sự kiên trì của Lâu Cận Thần, hắn hóa nó vào vòng xoáy âm dương nhị khí. Vào ngày thứ năm, gió lại tăng lên. Lâu Cận Thần thậm chí còn nghe thấy tiếng gió 'rít" từ đâu đó. Hắn vẫn kiên trì. Vào ngày thứ sáu, gió lại tăng lên, nhưng hắn cảm thấy mình có thể kiên trì. Ngày thứ bảy, gió gần như gào thét trong cơ thể. Nhưng hắn há miệng phun ra, từ trong miệng phun ra một cơn lốc bay lên cửu thiên, hóa thành vòi rồng xé nát áng mây trắng, dần tán ra phía cuối trời, khiến mây hình thành đồ án vòi rồng. Lâu Cận Thần tỉnh lại, hắn chống cự được rồi. Trước mặt Phong Huyền, pháp đàn người cỏ dường như không chịu nổi lực lượng của gió, bị hắn ta quạt một cái bay rải rác. Sắc mặt của Phong Huyền rất kém. Không ngờ thất bại. Phong Huyền cho rằng Lâu Cận Thần sẽ chết ở tế đàn của mình ngay ngày đầu tiên, nhưng kỳ lạ là đối phương thoát được, ngày thứ hai hắn ta tưởng rằng Lâu Cận Thần sẽ không trụ nổi, nhưng Lâu Cận Thần vẫn kiên trì. Cho đến giây phút cuối cùng, hắn ta còn tưởng rằng Lâu Cận Thần sẽ bị phong chú thổi hồn phi phách tán, nhưng cuối cùng là người cỏ không chịu nổi. Tại sao sẽ như vậy?
Không ngờ Lâu Cận Thần có bản lĩnh như vậy, Phong Huyền tin tưởng dù là môn phái trong ngôi sao mà lọt vào phong đàn của hắn ta thì rất ít có người có thể an toàn rút lui. Lâu Cận Thần này ở cảnh giới nào vậy? Phong Huyền đột nhiên rất muốn biết. Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái và trong suốt, cảm giác như thể xác của mình lại bị 'cơn gió bí ẩn chải chuốt, ý thức cũng trở nên rõ ràng và trong suốt hơn. Ý niệm càng thuần túy, mà pháp lực như trời đổ mưa tuôn vào thân thể, như nước sông quay về biển, chảy vào nội tạng của hắn, đi vào trong lỗ chân lông.
Thân như bảo bình nuốt âm dương! Hiện tại hắn có loại cảm giác này. Lâu Cận Thần ngước đầu nhìn bầu trời, hắn cảm giác kẻ thi pháp với mình ở giới ngoại. Một lúc sau, hắn rời khỏi nơi này, bước ra một bước, thân thể biến mất. Hắn tiếp tục đi trong thiên địa, ngón tay liên tục vẽ hư không. Hư không như biến thành thực thể bị ngón tay xẻ ra. Hắn vẫn không hài lòng, vẫn lần lượt vung tay. Bước chân của hắn không ngừng lại, không có người chú ý tới hắn đi đâu, thật ra hắn đi giữa lăn ranh âm dương.