Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1003 - Chương 1003: Giữa Mặt Trời Và Mặt Trăng (1)

Chương 1003: Giữa mặt trời và mặt trăng (1) Chương 1003: Giữa mặt trời và mặt trăng (1)Chương 1003: Giữa mặt trời và mặt trăng (1)

Âm dương có lằn ranh không?

Có, nhưng cũng không có, đây là cảm giác của Lâu Cận Thần.

Âm dương là dạng động, không phải trạng thái tĩnh, giới hạn ở phút này nhưng phút khác thì không.

Lâu Cận Thần đang đuổi theo dạng động này.

Người bình thường đương nhiên không cách nào đuổi theo, thậm chí không cảm giác được.

Nhưng hắn tu Môn tự pháp, lĩnh ngộ âm dương biến hóa đã nhiều năm, những cảm ngộ này từ từ dung hợp vào lòng hắn, vào kiếm, vào một bước, vào nhất niệm.

Lâu Cận Thần vẽ ngón tay không phải vạch nét ngang mà là động thái, giống như đường cong, giống như hình chữ Sỉ, đây là bộ dạng vung kiếm tự nhiên.

Hắn đi lại giữa thiên địa, đôi khi cứu người, đôi khi dạy kiếm thuật cho người khác hoặc đưa ra lời khuyên về một số phương pháp tu luyện, nhưng không ai biết hắn là ai. Hắn trông rất luộm thuộm. Cái tên Lâu Cận Thần dần dần biến mất giữa thiên địa, hắn như đám mây trôi trên bầu trời, như ánh mặt trời tối tăm. Điều mà mọi người đều biết là trong một thời gian, tu sĩ giới ngoại tìm Lâu Cận Thần ở khắp nơi, không ai biết có tìm được hắn hay không. Nhưng mọi người đều biết, bọn họ đi tìm Lâu Cận Thần chắc chắn không phải có ý tốt. Một số người nói rằng Lâu Cận Thần thực sự đã bị họ tìm thấy và giết chết, trong khi những người khác nói rằng hắn chỉ bị giam cầm. Nhưng càng có nhiều người tin rằng Lâu Cận Thần đang trốn ở đâu đó để tu luyện. Lâu Cận Thần đi ở nơi giao thoa sáng và tối, đi ở lằn ranh thủy và hỏa, đi ở biên giới hư và thực, bước chân của hắn ở khắp mọi nơi. Chuyển động của bàn tay hắn trong khoảng không ngày càng nhỏ hơn, thậm chí giống như con nít tùy ý vẫy tay trong thiên địa, như lão nhân vô lực vọng tưởng huơ tay. Tiết Bảo Nhi đã là đệ tử của Tố Nguyệt Cung.

Mười năm sau khi Lâu Cận Thần biến mất, Tiết Bảo Nhi quyết định bái sư Liên Nguyệt. Bởi vì không ngừng có người của giới ngoại tới khiêu chiến nàng, đồng thời theo đuổi nàng, Tiết Bảo Nhi thấy phiền. Sau khi nàng bái vào Tố Nguyệt Cung, tu sĩ ở Quần Ngư Sơn, thậm chí bao gồm Hỏa Linh Quan đều không lại bị quấy rầy. Mặt trời vẫn tối, nhưng không tối hơn được nữa. Tranh đấu giữa Táo Vương Xã và Hỏa Thần Giáo đã đi vào gay cấn, hơn nữa hai giáo phái phát triển cực nhanh, đã trải rộng toàn bộ Yên Lam Giới. Nhưng trong đó có người tu hành Kỳ Nhật Diệu Thần Pháp rải rác khắp thiên địa, bọn họ không làm náo động, chỉ truyền pháp thuật cho người tu hành có thiên phú. Lúc nhập môn, những người này bái tổ sư đúng là Lâu Cận Thần. Người của giới ngoại đến rồi lại đi, đi lại đến, bọn họ không ngừng đưa đệ tử mới vào, xây biệt cung, cũng sẽ thu đệ tử truyền pháp. Từ từ, Yên Lam Giới không còn khái niệm về quốc gia, chỉ có môn phái, một đám môn phái che chở từng mảnh địa phương. Chớp mắt ba mươi năm. Lâu Cận Thần đi tới chân một ngọn núi. Không còn ai biết tên ban đầu của ngọn núi này, bây giờ nó được gọi là Nghênh Phong Sơn, trong núi có một cốc tên là Tàng Phong Cốc. Là Phong Chi Cốc giới ngoại cử người đến giới này thành lập chỗ trú.

Nghênh Phong Sơn giống như lá cờ, một mặt như đao tước, có đỉnh núi đâm thẳng tận trời, như cột cờ, bên kia thì là từ cao tới thấp kéo dài hướng phương xa. Trên ngọn núi ở mặt bên này có một đám ống thông gió, mỗi ngày đệ tử của Phong Chi Cốc phải đến nơi này tiếp thụ gió thổi, cảm ngộ ý chí của gió.

Cái gọi là phong tà xâm nhập là bắt đầu của bệnh cảm, gió thổi mở lỗ chân lông và chân khí bảo vệ thân thể, tà khí như cảm cúm thừa cơ xâm nhập trong đó. Sau khi chúng nó vào nếu không nhanh chóng đuổi đi thì tà khí sẽ xâm nhập ngũ tạng lục phủ, đây là từ ngoài vào trong, quấn quýt trong nội tạng hình thành các loại ốm đau.

Pháp thuật của Phong Chi Cốc là gió, bọn họ cho rằng đây là khởi nguồn của vạn pháp, vô luận đối phương tránh ở nơi nào, gió không chỗ không ở, cương quyết thổi đi, nếu tu cương phong thì như đao cạo vách núi, thổi tan da thịt và mềm yếu. Nếu tu u phong mềm mỏng sẽ xâm nhập vào nổi tạng, thổi bay hồn phách, thần chí, ý thức, loại gió này vô hình vô chất, biểu hiện khi chết là run rẩy. Đặc tính của gió là bất định và động. Chấp sự của Phong Chi Cốc ở Yên Lam Giới là một đệ tử chân truyền tên Vương Truyền Quần, một người ốm tong teo, khiêm khắc, ít cười.

Vốn trở thành chấp sự của Phong Chi Cốc ở Yên Lam Giới là Lương Dật, nhưng hắn ta chết rồi. Có thể chủ trì một phương, đối với nhiều đệ tử trong cốc là công việc rất tốt, nhưng cũng tùy vào tính cách, có một số người thích kinh doanh một phương, thích giao tiếp với người khác, hoặc bồi dưỡng đệ tử lớp sau.

Mà có một số người thì thích lưu lạc và cô độc, thích một mình một người tu hành, thích sự kích thích tùy thời chạy trốn, tùy thời giết người. Tinh Vũ vô biên, với người ở giới ngoại thì đến đây vừa là nhiệm vụ của môn phái vừa để tăng kiến thức. Tuy nhiên, Vương Truyền Quần biết rằng trong giới này Phong Chi Cốc có một kẻ địch lớn.
Bình Luận (0)
Comment