Chương 1006: Cưỡi mây lên cửu thiên (2)
Chương 1006: Cưỡi mây lên cửu thiên (2)Chương 1006: Cưỡi mây lên cửu thiên (2)
Yến Quan Chủ cảm thán rằng:
"Đại đạo trưởng sinh, chẳng phải tu hành là tranh đấu hay sao? Lúc đầu ngươi vào tu hành là thế, hiện tại vẫn là như vậy, xem ra không sửa được."
"Sống trăm năm đã là thọ, mà ta đã sớm vượt qua rất nhiều người, cho nên tử vong đối với ta là không có gì tiếc nuối, những năm gần đây, ta đi khắp sơn hà, vừa là luyện kiếm cũng là vì tìm đường về, nhưng đường về không thấy đâu, lại luyện được kiếm thuật, kiếm ý đầy trong lòng."
"Mấy năm nay ta nghĩ lại bản thân, cảm thấy sống không sảng khoái lắm, có lẽ là thế giới quá nhỏ đã giam cầm ý chí của ta, cũng có lẽ là bản thân ta cầm tù bản thân ta."
Lời nói của Lâu Cận Thần khiến mọi người không biết phải nói gì. Suy cho cùng, chỉ có bản thân kẻ đó mới biết một người sống như thế nào, có vui hay không, cho dù người khác cho rằng hắn tiêu sái khoái ý, bản thân hắn cảm thấy không vui thì dù ăn sung mặc sướng, tu vi thông thiên cũng là khó chịu. Thương Quy An hỏi:
"Sư huynh, nếu ngươi trốn vào trời sao, chúng ta còn có thể gặp lại ngươi sao?"
"Có duyên chúng ta sẽ gặp nhau, trời sao mênh mông, ta muốn đi xem phong quang vô biên, không trở thành ngôi sao rực rỡ nhất trong Tinh Vũ thì chết thành hạt bụi của trời sao."
Lâu Cận Thần nói.
†ruyendichvip.com
"Đợi lát nữa ta sẽ để lại tâm đắc tu hành nhiều năm của †a, và một bộ nghi thức pháp để liên hệ ta."
Lâu Cận Thần nói nghi thức pháp là hắn sáng tạo từ hai lần bị Đặng Định gọi ra."Trời sao cô đơn mà nguy hiểm, ly này chúc ngươi giương rộng kiếm ý trong lòng, từ đấy phá giới mà ra, tung hoành trời sao không gò bó!"
Yến Quan Chủ luôn ít nói thế mà thốt ra câu này. Mọi người nâng ly, Lâu Cận Thần uống một hơi cạn sạch, nói:
"Mọi người cũng cố gắng tu hành nhé, tuy thọ nguyên của mọi người dài ra nhiều, nhưng không đến Nhập Hư cảnh thì thọ nguyên có giới hạn."
Sau Nhập Hư tuy rằng không phải trường sinh, cũng là tuổi thọ tăng nhiều. Mấy ngày này, Lâu Cận Thần ngủ trong căn phòng lúc trước mới vào Hỏa Linh Quan, căn phòng luôn giữ lại không cho ai ở. Hắn giống như một người bình thường, đến giờ thì ăn, ngủ, lúc dậy sớm còn đi gánh nước trở về, nhiều năm qua, viện này vẫn không tạo giếng nước, vẫn phải đi ao suối phía sau để gánh nước.
Thời gian còn lại, hắn sẽ viết về tâm đắc ngộ kiếm của mình suốt mấy năm nay, nhưng hắn không biết thứ mình viết ra rồi không biết người khác sẽ mất bao lâu để hiểu được những gì hắn viết. Vì vậy, khi thời gian đã định đến, Lâu Cận Thần vái lạy Yến Xuyên đứng dưới mái hiên, ngay sau đó dưới chân dâng lên vân vụ. Lâu Cận Thần không dùng độn thuật hóa cầu vồng, cũng không dùng Môn tự pháp mà cưỡi mây lên, tốc độ cũng không nhanh, hắn như con rồng nương gió bay lên, xoay quanh, vân khí hội tụ quanh người hắn. Lâu Cận Thần liên tục lên cao, vân vụ giống như con rồng, hắn là đầu rồng, đuôi mây ở phương xa, xoay quanh lên trời. Lâu Cận Thần nhìn mảnh đất này, vừa quen thuộc lại xa lạ, vừa có chút hoài niệm vừa có chút tiếc nuối. Đây không phải là thế giới của ta, đây không phải là nơi của ta. Sống ở đây nhiều năm, hắn từng coi nơi này như nhà của mình, nhưng sau bao nhiêu năm, hắn càng cảm thấy xa cách.
Ta không nên nợ gì thế giới này. Có lẽ có! Lâu Cận Thần nhìn thấy trên đỉnh cao nhất của Quần Ngư Sơn, một nữ nhân đứng ở nơi đó, nàng khoác áo choàng màu trắng xám có gai ngước đầu nhìn bầu trời. Lâu Cận Thần lòng máy động, lấy một miếng ngọc to cỡ nắm tay ra khỏi túi báu vật, một ý niệm, kiếm khí vòng quanh trên ngọc, vụn ngọc bay lả tả, chốc lát sau thành một tượng ngọc, đó là bức tượng thần lưng đeo trường kiếm, trên vai đứng một chú nhím nhỏ, sống động như thật. Người thì nhìn về hướng phương xa, nhím nhỏ dường như thì thầm bên tai người. Lâu Cận Thần ném tượng ngọc đi, hóa thành một luồng sáng rơi xuống Quần Ngư Sơn, trước mặt nữ nhân đứng trên đỉnh núi. Lâu Cận Thần không cúi đầu nữa mà ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời. Đó chính là ánh sáng của mặt trời. Mặc dù mặt trời tối hơn nhiều nhưng nó vẫn rực rỡ khi ngươi nhìn thẳng vào nó. Hắn nhìn thấy mặt trăng và cung điện trên mặt trăng, có một người đứng ở đó, hắn nhận ra đó chính là Tiết Bảo Nhi. Rất tốt, bây giờ nàng đã vào Tố Nguyệt Cung, chỉ cần yên tâm tu luyện là được. Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Lâu Cận Thần. Thân thể hắn chợt trùng xuống, hoặc nên nói là bỗng nhẹ bớt, không còn điểm tựa, nhưng rất nhanh ánh sáng vàng dâng lên trên người hắn.
Lâu Cận Thần lao ra khỏi thế giới này với tốc độ nhanh hơn, thoát khỏi trói buộc vô hình. Có ánh sáng giữa mặt trời và mặt trăng. Lâu Cận Thần chưa từng nhìn thẳng vào ánh sáng của mặt trời với tư thái này. Hắn nhìn thấy ánh sáng giống như yên lặng, như bị người vẽ ra. Hắn nhìn thấy một luồng sáng chiếu vào bóng tối bao la, hắn đứng trong ánh sáng đó như hòa thành một.